Tôi là Tâm, 32 tuổi, lớp phó học tập của lớp đại học năm xưa. Cứ mỗi lần họp lớp, mọi người lại đùa rằng tôi vẫn giữ nếp cũ: đúng giờ, gọn gàng, và luôn là người tổng hợp danh sách, điểm danh, thu quỹ. Năm nay họp lớp, tôi cũng háo hức như mọi lần, chỉ không ngờ buổi gặp gỡ lại để lại trong tôi nhiều cảm xúc như vậy.
Tất cả bắt đầu từ một câu nói hớ của chính tôi. Trong lúc mọi người đang hỏi thăm công việc, gia đình, tôi vô tình kể chuyện chồng mình - anh Minh bị thất nghiệp mấy tháng nay. Anh làm trong lĩnh vực công nghệ thông tin, vốn ổn định suốt nhiều năm. Nhưng gần đây, công ty tái cấu trúc mạnh vì sự phát triển của trí tuệ nhân tạo, nhiều vị trí bị cắt giảm, và chồng tôi nằm trong số đó. Lẽ ra tôi chỉ định kể nhẹ nhàng như một cập nhật cuộc sống, không ngờ lại thành chủ đề để vài người xì xèo.
Tôi nghe loáng thoáng sau lưng những câu nói kiểu: “Tâm xinh thế, học giỏi thế mà lấy phải ông chồng bất tài”, hay “IT mà để mất việc thì cũng thường thôi”. Điều buồn là những câu đó lại đến từ 1-2 người bạn từng chơi khá thân, mà trước mặt tôi họ vẫn cười nói rất tử tế, hỏi han đầy thiện chí. Tôi không phản ứng, cũng không muốn làm lớn chuyện. Ở tuổi này, tôi hiểu mỗi người có một góc nhìn, một kiểu ứng xử. Nhưng bảo không buồn thì không đúng. Chỉ là tôi cố gạt đi cho nhẹ lòng.
Kết thúc buổi họp, tôi về nhà mà trong đầu vẫn lởn vởn mấy câu nói khó nghe đó. Tôi không trách ai, chỉ thấy tiếc: giá như người ta có thể thẳng thắn và tử tế như trước mặt mình.
Tối hôm ấy, khi đang chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Tường – cậu bạn cá biệt trong lớp ngày xưa, học khá nhưng nổi tiếng nghịch ngợm, viết bản kiểm điểm như cơm bữa. Khi trưởng thành, Tường cũng đằm tính hơn và có công việc thuận lợi.

Ảnh minh họa
“Tâm đừng buồn chuyện lúc chiều. Bây giờ khó khăn chung, nhiều người mất việc chứ có phải riêng ai đâu.” - Tường nhắn tôi. Chỉ một câu đơn giản nhưng khiến tôi thấy dễ thở hơn hẳn. Hóa ra vẫn có người hiểu mình, hiểu hoàn cảnh của chồng tôi.
Chưa kịp trả lời, Tường nhắn tiếp: “Bạn mình đang cần người có chuyên môn như anh Minh. Nếu anh Minh hứng thú thì gửi CV cho mình, mình sẽ gửi giúp cho bên bạn mình. Bên họ tuyển gấp.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn ấy mà cảm giác như trút được gánh nặng. Chồng tôi mất việc không phải do kém cỏi, mà do thị trường biến động quá nhanh. Tôi biết khả năng của anh, biết anh nỗ lực và trách nhiệm ra sao. Vậy mà chỉ vài câu nói vô tâm ở buổi họp lớp lại khiến tôi chạnh lòng đến vậy.
Tôi nhắn cảm ơn Tường rất chân thành. Tường đáp lại đúng kiểu của cậu ấy ngày xưa: ngắn gọn, vui tính nhưng đầy nhiệt tình: “Bạn bè với nhau mà, giúp được thì giúp.”
Khi đặt điện thoại xuống, tôi thấy lòng nhẹ bẫng. Tôi ngẫm mãi về những chuyện trong ngày. Hóa ra trưởng thành không chỉ là biết làm việc, kiếm tiền, mà còn là học cách hiểu ai thật lòng, ai chỉ xã giao. Có những người chỉ giỏi cười trước mặt và phán xét sau lưng. Nhưng cũng có những người bình thường, thậm chí ít tiếp xúc, lại sẵn sàng dang tay khi mình khó khăn.
Buổi họp lớp năm nay cho tôi một bài học sâu sắc: đừng để lời nói của vài người làm tổn thương giá trị của những người mình yêu thương. Và quan trọng hơn, hãy trân trọng những tình bạn giản dị nhưng chân thành - như cách Tường đã dành cho tôi và gia đình nhỏ của mình.















