Trong nhiều gia đình, tình yêu thương của cha mẹ thường đi kèm với vô vàn kỳ vọng. Họ mong con đạt được thành tích cao, bước vào trường danh tiếng, có một tương lai "ổn định" và "đáng tự hào".
Thế nhưng, không phải lúc nào những kỳ vọng ấy cũng trùng khớp với ước mơ thật sự của con. Khi niềm tin của cha mẹ và khát vọng của con trẻ đi ngược chiều, mâu thuẫn và tổn thương rất dễ xảy ra. Câu chuyện về một nữ sinh chỉ thiếu 1 điểm để vào được Thanh Hoa dưới đây chính là minh chứng rõ ràng rằng ẩn sau điểm số là cả một hành trình đầy giằng xé giữa danh tiếng và đam mê.
Tiểu Mẫn (Chiết Giang, Trung Quốc) là con một. Từ nhỏ nữ sinh đã ngoan ngoãn, học giỏi, luôn là niềm tự hào của thầy cô và bạn bè. Cả bố mẹ của Tiểu Mẫn đều là cử nhân xuất sắc, mẹ cô tốt nghiệp đại học Tài chính còn bố cô học về quản trị kinh doanh. Hai người luôn kỳ vọng con gái có thể tiếp bước mình, hoặc tốt hơn nữa là vào được Đại học Thanh Hoa - ngôi trường số 1 tại đất nước tỷ dân.
Dù trong lòng yêu thích kiến trúc, Tiểu Mẫn chưa từng dám nói ra, chỉ lặng lẽ trở thành "cô con gái ngoan" làm theo ý bố mẹ.

Ảnh minh họa
Rồi ngày thi cũng đến. Bố mẹ Tiểu Mẫn không mấy lo lắng bởi Tiểu Mẫn thi thử lần nào cũng được hơn 600 điểm. Nhưng đến ngày công bố điểm, kết quả thi của nữ sinh như sét đánh ngang tai. Tiểu Mẫn chỉ thiếu đúng 1 điểm là có thể đỗ vào Thanh Hoa.
Người mẹ bàng hoàng, nỗi ám ảnh "mất đi cơ hội vàng" khiến bà trằn trọc không yên. "Sao có thể thế được? Chỉ 1 điểm thôi mà, đây chính là tương lai của con đấy!" , bà liên tục tự hỏi. Cha Tiểu Mẫn ở bên cạnh cũng nặng nề thở dài.
Sau khi biết điểm thi của con, mẹ Tiểu Mẫn ăn không ngon, ngủ không yên, quyết tâm phải tìm ra cơ hội cuối cùng. Bà quyết định nhờ bạn làm trong ngành giáo dục tìm cách xem lại bài thi.
Biết chuyện, Tiểu Mẫn lần đầu dám nói ra suy nghĩ: "Mẹ ơi, con không nhất thiết phải vào Thanh Hoa. Con muốn học kiến trúc, đó mới là ước mơ của con".
Nhưng mẹ cô lập tức gạt phắt: "Không được! Bao người mơ ước Thanh Hoa mà không được, sao con lại bỏ qua?".
Mâu thuẫn dồn nén bùng nổ thành những trận cãi vã trong gia đình. Nước mắt, tiếng đóng cửa, tiếng thở dài nặng nề bao trùm căn nhà. Những ngày chờ kết quả tra cứu, bầu không khí gia đình ngột ngạt đến mức mọi bữa cơm đều có thể biến thành trận cãi vã.

Ảnh minh họa
Cuối cùng, người mẹ cũng nhận được bản photo bài thi. Ở mép giấy, ngoài phần làm bài nghiêm túc, có một dòng chữ nguệch ngoạc được Tiểu Mẫn viết ra khiến bà chết lặng: "Con muốn dũng cảm theo đuổi ước mơ, không muốn chỉ sống vì danh tiếng của một ngôi trường".
Đọc đến đó, bà buông rơi tờ giấy, òa khóc. Người cha cầm lên xem, cũng lặng người, khẽ thốt: "Có lẽ chúng ta sai rồi. Chúng ta chỉ nghĩ đến cái gọi là 'tốt', mà quên mất điều con thật sự mong muốn".
Họ đến gõ cửa phòng con gái, nghẹn ngào nói: "Con ạ, bố mẹ đã hiểu rồi. Con hãy đi theo con đường con chọn, chỉ cần nỗ lực, ở đâu con cũng có thể tỏa sáng".
Tiểu Mẫn bật khóc, lao vào vòng tay bố mẹ: "Cảm ơn bố mẹ. Con sẽ cố gắng hết mình".
Mùa hè năm ấy, Tiểu Mẫn được nhận vào ngôi trường kiến trúc mà cô hằng mong ước. Cầm giấy báo trúng tuyển, cô hân hoan khoe với bố mẹ. Hai người nhìn con gái cười rạng rỡ, trong lòng cũng dâng lên niềm nhẹ nhõm. Họ cuối cùng đã hiểu tình yêu dành cho con không phải là kiểm soát và áp đặt, mà là thấu hiểu, tôn trọng và đồng hành.