"Mẹ ơi, các bạn bảo con là đồ ăn xin!" - Tiểu Vũ, cậu con trai 7 tuổi của tôi vừa òa khóc vừa chạy vào nhà, tay vẫn cầm chặt chiếc hộp cơm bị giẫm bẩn. Tôi buông cuốn sổ trên tay, xót xa ôm con vào lòng. Bộ đồng phục của con còn dính vệt nước canh, rõ ràng là đã bị xô đẩy ở trường.
"Vũ Vũ, nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì?", tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng con, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé ấy đang run rẩy.
"Các bạn đều cười con mang cơm đi học, bảo là chỉ có con nhà nghèo mới tự mang cơm như thế thôi", Tiểu Vũ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi: "Mẹ ơi, nhà mình nghèo lắm ạ?".
Tim tôi như bị kim châm, nhìn gương mặt non nớt của con, tôi nhất thời không biết trả lời sao cho ổn. Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn, trong bếp vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của món ăn tôi chuẩn bị cho hộp cơm ngày mai của con.
01
3 tháng trước, tôi đã đưa ra một quyết định mà người ngoài nhìn vào thấy thật "vô lý": không cho Tiểu Vũ ăn cơm tại canteen trường mà tự tay chuẩn bị cơm hộp cho con mỗi ngày. Một lần đi đón con, tình cờ đi ngang qua canteen, tôi thấy cảnh các con xếp hàng chờ lấy cơm. Quy trình chia thức ăn như dây chuyền sản xuất, nhân viên múc những phần ăn tiêu chuẩn giống hệt nhau đổ vào khay bọn trẻ.
"Mẹ ơi, cơm ở trường không ngon bằng cơm mẹ nấu", Tiểu Vũ nắm tay tôi, ngây ngô nói.
Về đến nhà, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Là một người mẹ đơn thân, tôi luôn mong muốn dành cho con sự chăm sóc tốt nhất. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm để chuẩn bị hộp cơm đầu tiên với thịt kho tàu, trứng chiên và rau xanh, toàn món con thích. Tôi còn đặc biệt chọn chiếc hộp có hình hoạt hình, thầm nghĩ chắc chắn con sẽ rất vui.
"Oa, cơm hộp mẹ làm!", Tiểu Vũ phấn khích ôm lấy hộp cơm, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc. Giây phút đó, tôi tin quyết định của mình là đúng. Được tự tay chuẩn bị từng bữa ăn cho con chính là hạnh phúc lớn nhất của người mẹ.
Cậu bé háo hức với những hộp cơm mẹ chuẩn bị (Ảnh: Chụp màn hình)
02
Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Một tuần sau, Tiểu Vũ đi học về với vẻ mặt buồn bã rõ rệt. Khi tôi hỏi, con chỉ ấp úng không chịu nói. Cho đến khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện, tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
"Mẹ Tiểu Vũ này, dạo gần đây em ấy hơi khó hòa nhập với các bạn. Tôi quan sát thấy có lẽ điều này liên quan đến việc em tự mang cơm", giọng cô giáo đầy vẻ lo lắng. "Hiện tại cả lớp chỉ có mình em mang cơm, các bạn khác đều ăn ở căng tin, khó tránh khỏi việc trở nên khác biệt".
Tim tôi chùng xuống, tôi vội hỏi: "Thưa cô, có bạn nào bắt nạt con không ạ?".
"Cũng không hẳn là bắt nạt trực tiếp, nhưng các bạn nhỏ quả thực có chỉ trỏ. Chị biết đấy, trẻ con đôi khi nói chuyện chưa biết giữ kẽ, dễ làm tổn thương người khác", cô giáo ngập ngừng.
Tối đó, tôi nghe thấy tiếng con thút thít trong phòng, lòng đau như cắt. Tiểu Vũ bắt đầu sợ đi học, thường xuyên cố tình "quên" mang hộp cơm, thà nhịn đói còn hơn phải trở nên khác biệt trước mặt bạn bè.
03
Sự việc lên đến đỉnh điểm vào tuần thứ ba khi Tiểu Vũ về nhà với chiếc áo bị rách và hộp cơm đã biến mất. "Các bạn ném hộp cơm của con vào thùng rác rồi, còn nói con là đồ ăn xin nhặt cơm trong thùng rác", giọng con nhỏ như tiếng muỗi.
Tôi đã định đến trường làm cho ra lẽ, nhưng chính lời nói của đứa trẻ 7 tuổi đã giữ tôi lại: "Mẹ đừng đi, làm thế chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi". Tôi bắt đầu dao động, hay là mình nên thỏa hiệp? Nhưng một tiếng nói bên trong bảo tôi hãy kiên trì thêm chút nữa. Sáng hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị cơm nhưng kèm theo một mảnh giấy nhỏ: "Mẹ tin con là đứa trẻ tuyệt vời nhất".
Sự thay đổi xảy đến vào ngày thứ 9. Khi tôi vội vã chạy đến trường theo lời mời của cô giáo, tôi sững sờ trước cảnh tượng trong lớp, những bạn nhỏ hay trêu chọc Tiểu Vũ đang vây quanh con với vẻ mặt hối lỗi.
"Tiểu Vũ, xin lỗi cậu, tụi mình sai rồi", cậu bé lớp trưởng mở lời trước. Ngay lúc đó, một người đàn ông bước vào. Đó chính là Giáo sư Vương, chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng mà tôi đã thấy nhiều lần trên truyền hình.
Sau một thời gian bị trêu chọc, cuối cùng các bạn trong lớp đã đứng ra xin lỗi (Ảnh minh họa: Sohu)
04
Hóa ra, Giáo sư Vương đến trường để thực hiện dự án khảo sát dinh dưỡng học đường. Khi đi ngang qua lớp của Tiểu Vũ vào giờ ăn trưa, ông bị thu hút bởi một cậu bé ngồi ở góc lớp với hộp cơm được chuẩn bị tỉ mỉ.
"Tôi đã rất tò mò nên lại gần xem thử và tôi phát hiện ra sự kết hợp dinh dưỡng trong hộp cơm này vô cùng hoàn hảo. Tỷ lệ protein, vitamin và chất xơ hoàn toàn phù hợp với nhu cầu phát triển tốt nhất của trẻ em. Thậm chí, cách phối màu sắc cũng kích thích vị giác của trẻ một cách khoa học", Giáo sư Vương nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.
Trước mặt cả lớp, Giáo sư công bố rằng các chỉ số phát triển cơ thể của Tiểu Vũ như chiều cao, cân nặng và khả năng phản xạ đều vượt trội hơn so với các bạn cùng trang lứa. Các bạn nhỏ vốn từng cười nhạo giờ đây chuyển sang ngưỡng mộ và tò mò.
Một tháng sau, Tiểu Vũ trở thành "ngôi sao" của lớp. Không chỉ vì những hộp cơm ngon lành, mà còn vì phẩm chất kiên cường con đã thể hiện. Nhiều phụ huynh bắt đầu hỏi tôi cách làm cơm hộp, và Tiểu Vũ cũng vui vẻ chia sẻ món ăn của mẹ với các bạn.
Thực ra, tôi kiên trì cho con mang cơm không chỉ vì vấn đề dinh dưỡng. Tôi muốn con hiểu một bài học quan trọng hơn, rằng đừng vì ánh mắt của người khác mà thay đổi lựa chọn đúng đắn của mình. Trưởng thành thực sự là khi ta biết kiên trì trong cô đơn và vững bước giữa những hoài nghi. Đôi khi, yêu thương không phải là để con đi con đường dễ dàng nhất, mà là cùng con đi con đường đúng đắn nhất, dẫu con đường đó có đầy rẫy những hiểu lầm.
Sau này, chuyên gia họ Vương còn nói với tôi rằng trường hợp của con tôi đã được đưa vào tài liệu nghiên cứu của ông. Còn với tôi, điều khiến tôi hạnh phúc nhất là mỗi sáng, con đều chạy vào bếp hỏi đầy háo hức: "Mẹ ơi, hôm nay cơm hộp có gì vậy?".
Theo Sohu






