Tôi tên Nhàn, 33 tuổi. Nếu hỏi điều gì khiến tôi mệt mỏi nhất trong những năm làm dâu, có lẽ không phải chuyện cơm áo gạo tiền, mà là cảm giác sống chung và phải nuốt những điều không vui mỗi ngày.
Tôi sống cùng mẹ chồng đã nhiều năm. Bố chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con. Bà là người hiền, sống giản dị, không bao giờ than vãn hay làm khó con dâu. Tôi luôn nghĩ chỉ cần vợ chồng tôi cố gắng, gia đình yên ổn, là đủ.
Nhưng từ khi vợ chồng em chồng tôi – Nhung chuyển về sống, mọi thứ bắt đầu xáo trộn. Ban đầu tôi cũng thông cảm, nghĩ anh em ruột thịt, lúc khó khăn thì nương tựa nhau. Nhưng sống chung mới thấy, chuyện không lớn mà lại thành nặng nề.
Phòng của mẹ chồng tôi vốn là nơi rất gọn gàng, ngăn nắp, là nơi để bà nghỉ ngơi mỗi ngày. Thế mà vợ chồng Nhung mượn luôn làm kho chứa hàng online. Thùng các tông, hộp nhựa, băng keo, túi nilon, giá kệ,... dựng đầy lối đi. Mỗi lần mẹ tôi muốn nằm nghỉ cũng phải len lỏi giữa đống đồ như đi trong kho hàng.
Điều khiến tôi khó chịu nhất không phải là chật chội, mà là chuyện livestream. Vì phòng của vợ chồng cô ấy nhỏ, lại có con nhỏ phải ngủ sớm nên họ chọn phòng của mẹ chồng tôi làm "phòng quay". Đèn sáng trưng, chân máy dựng giữa phòng, điện thoại hướng vào góc tường. Mẹ tôi thì ngồi nép một góc, nhiều lúc muốn nằm nghỉ cũng không dám lên tiếng.

Ảnh minh họa
Có hôm tôi về nhà ngoại chơi, đến gần 11 giờ đêm mới về. Vừa mở cửa bước vào, tôi nghe tiếng cười nói rộn ràng, tiếng "chốt đơn", "cảm ơn cả nhà" vọng ra từ phòng mẹ. Nhìn vào, tôi thấy hai vợ chồng em chồng vẫn đang livestream, đèn sáng chang chang, còn mẹ tôi ngồi tựa lưng vào tường, mắt lim dim vì buồn ngủ nhưng không nói gì.
Tim tôi lúc đó nặng trĩu. Tôi thương mẹ hơn là giận. Bà sức khỏe yếu, hay mất ngủ, vậy mà vì nể con nên âm thầm chịu đựng. Tôi biết, nếu tôi không lên tiếng, người chịu thiệt vẫn là bà.
Tối hôm đó, tôi không nói thẳng với em chồng. Tôi chọn nói với chồng mình. Tôi nói rõ, không phải tôi khó tính, cũng không phải ích kỷ. Tôi chỉ muốn anh nói với em gái rằng việc buôn bán là quyền của họ, nhưng không thể lấy sức khỏe của mẹ ra đánh đổi. Livestream có thể dời vào giờ sớm hơn, hoặc sắp xếp lại phòng riêng. Phòng của mẹ không thể vừa là kho, vừa là studio bán hàng, vừa là nơi bà nghỉ ngơi.
May mắn là chồng tôi hiểu. Anh không bênh em mù quáng, cũng không gạt cảm xúc của tôi. Anh nói: "Để anh nói. Mẹ già rồi, không thể vì chiều con mà khổ hoài được."
Tôi không mong gia đình hoàn hảo. Tôi chỉ mong trong một mái nhà, ai cũng biết chừng mực. Làm dâu, tôi học cách nhẫn nhịn. Nhưng làm con, làm vợ, tôi cũng phải học cách lên tiếng – để bảo vệ người yếu thế nhất trong nhà, là mẹ.










