Mẹ tôi là một đầu bếp tuyệt vời. Mâm cơm gia đình tôi luôn thịnh soạn, đầy đủ các món ngon, được trình bày đẹp mắt. Với mẹ, đó là cách bà thể hiện tình yêu và trách nhiệm của mình. Chúng tôi không bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì về vật chất.
Nhưng khi nhớ lại, tôi rưng rưng nước mắt vì sự thật đau lòng: mâm cơm của chúng tôi luôn lạnh ngắt.
Không phải lạnh vì thức ăn nguội, mà lạnh vì sự im lặng và xa cách bao trùm. Bố tôi, người đàn ông của công việc, luôn xem điện thoại. Mẹ tôi thì lo lắng, cằn nhằn về chuyện học hành. Còn tôi và em trai thì vội vàng ăn cho xong để về phòng riêng. Bàn ăn, nơi đáng lẽ phải là nơi kết nối và chia sẻ, lại biến thành một nghi thức xã giao lạnh lùng, nơi mỗi người chỉ cố gắng hoàn thành "nhiệm vụ" ăn uống của mình.
Chúng tôi có mọi thứ, trừ sự hiện diện và sự kết nối chân thật.
Khi xem Sex Education , tôi thấy hình ảnh những bữa ăn tối đầy căng thẳng trong gia đình Hiệu trưởng Groff, hay những bữa ăn tối mà Otis phải đối diện với sự cởi mở quá mức của mẹ Jean. Mâm cơm trong phim không chỉ là nơi ăn uống, mà là một sân khấu phơi bày sự thật và sự bất an.
Tôi chợt hiểu, sự lạnh ngắt trên bàn ăn của gia đình tôi là sự phản ánh trực tiếp mối quan hệ của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đã ngừng nói chuyện với nhau về những điều sâu sắc từ lâu. Họ chỉ giao tiếp qua những vấn đề hậu cần. Sự xa cách giữa họ đã tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, khiến chúng tôi - những đứa con chọn cách trốn chạy khỏi bàn ăn nhanh nhất có thể.
Tôi đã quá vô tâm khi nghĩ rằng sự im lặng là bình yên. Giống như nhiều phụ huynh trong phim, bố mẹ tôi đã bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của sự kìm nén cảm xúc, và sự trống rỗng của họ đã lan sang bữa ăn mà họ dày công chuẩn bị.
Tôi rưng rưng nước mắt vì tôi nhớ lại những khoảnh khắc tôi đã lãng phí. Tôi đã bỏ lỡ vô số cơ hội để hỏi bố mẹ một câu chuyện, để chia sẻ một niềm vui, hay để nói về một nỗi buồn. Tôi đã quá tập trung vào đồ ăn ngon và sự vội vàng của bản thân mà không nhận ra rằng, điều quý giá nhất trên bàn ăn chính là thời gian và sự chú ý trọn vẹn.
Món ăn ngon không thể thay thế cho sự lắng nghe. Sự thịnh soạn vật chất không thể bù đắp cho sự cô đơn cảm xúc. Mâm cơm ngon lành đó, cuối cùng chỉ là một vỏ bọc hào nhoáng cho một gia đình đang tan rã trong sự xa cách.
Tôi biết, giờ đây bố mẹ tôi đã già, và những mâm cơm gia đình đầy đủ đó đã dần trở nên thưa thớt. Tôi hối hận vì đã không trân trọng cơ hội để kết nối khi nó còn đó.
Tôi nhận ra để có một gia đình hạnh phúc, chúng ta không cần mâm cơm hoàn hảo, mà cần giao tiếp chân thật.
Giờ đây, dù đã có gia đình riêng, tôi cam kết sẽ không lặp lại sai lầm này. Tôi cấm tuyệt đối thiết bị điện tử trên bàn ăn. Tôi buộc mọi người phải chia sẻ một điều khiến họ cảm thấy hạnh phúc và một điều khiến họ cảm thấy khó khăn trong ngày.
Tôi đã học được bài học đắt giá rằng giá trị của mâm cơm không nằm ở nguyên liệu, mà nằm ở sự hiện diện đầy đủ và sự kết nối của những người ngồi chung bàn. Tôi biết ơn sự day dứt này vì nó đã kịp thời giúp tôi thay đổi, để mâm cơm của gia đình nhỏ của tôi sẽ không bao giờ bị đóng băng trong sự lạnh lẽo nữa.








