Sức khỏe - Đời sống

Đuổi khách vì nghĩ không có tiền, nữ nhân viên "cứng họng" khi thấy người đi cùng xuất hiện sau 5 phút

Tôi năm nay vừa ngoài 20, mới bước vào đời với đầy nhiệt huyết và sự tự tin. Sau khi tốt nghiệp, tôi may mắn được nhận vào làm việc tại một cửa hàng thời trang hàng hiệu nổi tiếng. Ngày đầu đi làm, tôi mang trong mình niềm tự hào xen lẫn hồi hộp.

Mọi người bảo tôi hoạt ngôn, có thể xử lý mọi tình huống khéo léo. Khách hàng khó tính nhất cũng thường rời cửa hàng với nụ cười trên môi, bởi tôi biết cách nói vừa đủ, biết cách lắng nghe và đưa ra những gợi ý tinh tế. Tôi tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ cách gói sản phẩm, cầm túi trao tay khách đến việc nhớ rõ sở thích của những khách hàng quen. Sáu tháng sau, tôi đã được bổ nhiệm làm quản lý một cửa hàng ở ngay phố trung tâm – vị trí mà tôi luôn mơ ước.

Thế nhưng, chính trong lúc tự tin nhất, tôi lại vấp phải bài học đau đớn nhất.

Hôm đó, cửa hàng vắng khách. Một người phụ nữ trung niên bước vào, để mặt mộc, diện quần áo giản dị, mái tóc buộc sau gáy, đôi dép thấp không phải nhãn hiệu cao cấp. Nhìn dáng vẻ chân chất ấy, trong đầu tôi lập tức dấy lên suy nghĩ: “Có lẽ bà chỉ ghé ngắm nghía thôi, chứ hàng ở đây không rẻ chút nào.”

Tôi vẫn bước ra chào, nhưng thay vì sự niềm nở thường thấy, tôi nói năng dè chừng, cố ý nhấn mạnh vào giá cả và phân khúc khách hàng mà cửa hàng hướng đến. “Dạ, sản phẩm bên em thường dành cho giới doanh nhân và giới nghệ sĩ, mức giá dao động từ vài chục triệu trở lên ạ. Cô có muốn tham khảo không?”. Tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt và ngữ điệu thì lại ẩn ý rằng: Nếu cô không đủ điều kiện, có thể rời đi cũng được.

Người phụ nữ thoáng khựng lại. Bà cầm lên một chiếc váy, ngắm nghía rồi đặt xuống. Đôi mắt bà ánh lên sự e dè, bàn tay run run khi nhìn vào mác giá. Thấy thế, tôi càng tin rằng suy đoán của mình là đúng. Tôi tiếp tục gợi ý vài món đắt đỏ, như thể đang “thử” khả năng chi trả của bà. Không khí trở nên gượng gạo.

Bất ngờ, cửa mở, một cô gái trẻ bước vào, dáng vẻ sang trọng, phong thái tự tin. Cô nhìn quanh rồi tiến lại gần người phụ nữ: – “Mẹ đã chọn được quần áo ưng ý chưa?”

Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt hẫng. Người phụ nữ giản dị ấy hóa ra là mẹ của giám đốc marketing toàn chuỗi cửa hàng – cấp trên trực tiếp của tôi. Cô gái trẻ quan sát vẻ lúng túng của mẹ mình rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt dường như đã hiểu hết mọi chuyện.

– “Chị là quản lý ở đây mà làm việc kiểu này sao? Chúng tôi luôn dặn nhân viên không được đánh giá khách hàng qua vẻ bề ngoài. Khách hàng bước vào đây, dù mua hay không, đều xứng đáng nhận sự tôn trọng. Vậy mà chị…”

Lời trách cứ như từng nhát dao xoáy vào lòng. Tôi bối rối, gương mặt nóng bừng. Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, nhưng dường như lời xin lỗi lúc ấy trở nên vô nghĩa. Người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: – “Cô còn trẻ, tôi không trách. Chỉ mong lần sau, cô hãy nhớ, sự tinh tế không chỉ là chiều lòng khách sang, mà còn là biết tôn trọng bất kỳ ai.”

Tôi đứng chết lặng. Giây phút ấy, tôi thấy rõ sự kiêu ngạo và hời hợt của bản thân. Tôi từng nghĩ mình chuyên nghiệp, nhưng hóa ra lại nông nổi, chỉ nhìn vào vẻ ngoài mà bỏ quên cốt lõi của nghề dịch vụ: tôn trọng và lắng nghe.

Kết quả, tôi bị trừ ba tháng lương – một hình phạt nặng nề, nhưng hoàn toàn xứng đáng. Điều quan trọng hơn cả là tôi nhận ra bài học lớn cho cuộc đời: đừng bao giờ vội vàng đánh giá ai qua bề ngoài. Vì đôi khi, chính những người giản dị nhất lại dạy ta bài học quý giá nhất.

Các tin khác