Giáo dục

Giấy mời họp lớp sau 20 năm: Tôi háo hức đi, nhưng ra về trong nước mắt vì câu nói lúc thanh toán bữa ăn

Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà tôi đã bước sang tuổi ngoài 40. Mỗi ngày của tôi đều đều trôi qua trong guồng công việc của một nhân viên văn phòng, mức lương đủ sống, đủ để lo cho bản thân và phụ giúp gia đình. Tôi tưởng mình đã an phận, không còn nghĩ nhiều đến những chuyện cũ, cho đến một ngày, bất ngờ nhận được tấm giấy mời họp lớp cấp 3. Đã hơn 20 năm rồi tôi mới lại thấy dòng chữ “họp lớp”, bởi suốt ngần ấy năm, tôi cố tình cắt đứt liên lạc với bạn bè và thầy cô sau cú sốc tuổi trẻ.

Ngày ấy, tôi từng là niềm tự hào của lớp, của trường. Thành tích học tập luôn nằm trong tốp đầu, thể thao tôi cũng chẳng kém cạnh. Nhiều giải thưởng, nhiều lời khen, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đã khiến tôi tin chắc tương lai của mình sẽ rực rỡ. Thầy cô, bố mẹ và bạn bè ai cũng nghĩ tôi sẽ đỗ vào trường đại học danh tiếng, hoặc chí ít cũng giành học bổng du học. Thế nhưng, đời vốn chẳng chiều lòng người. Chỉ vì một chút chủ quan, thiếu tập trung trong kỳ thi quan trọng, tôi trượt khỏi cánh cửa đại học mơ ước. Cú sốc ấy đã đánh gục tôi, khiến tôi chẳng còn dũng khí đối diện với những người từng đặt nhiều kỳ vọng vào mình. Tôi chọn con đường học nghề, rồi lặng lẽ đi làm, sống một cuộc sống bình thường đến mức nhạt nhòa.

Giấy mời họp lớp sau 20 năm: Tôi háo hức đi, nhưng ra về trong nước mắt vì câu nói lúc thanh toán bữa ăn- Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Cầm tấm giấy mời trên tay, tôi ngập ngừng. Nhưng sau từng ấy năm, tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành, đủ bình thản để gặp lại bạn bè cũ. Tôi muốn coi đó như một dịp để khép lại quá khứ.

Ngày họp lớp, tôi đến nhà hàng đã hẹn. Trước mắt tôi là dàn xe ô tô sang trọng đỗ kín cổng. Tim tôi hơi chùng xuống, nhưng vẫn bước vào trong. Không khí náo nhiệt, những gương mặt quen thuộc sau bao năm giờ đã đổi khác, nhưng ánh mắt vẫn còn đó. Nhiều người từng được tôi phụ đạo nay ăn mặc lộng lẫy, thành đạt, giàu sang. Khi thấy tôi, có những tiếng ngạc nhiên khe khẽ, vài lời xì xào không giấu nổi, và cả những ánh nhìn pha chút khinh khỉnh. Họ vẫn chào hỏi tôi, nhưng những câu hỏi như: “Hồi đó cậu học trường đại học nào nhỉ?”, “Giờ cậu làm ở đâu, lương bao nhiêu?” lại vô tình như những mũi dao xoáy vào lòng.

Tôi cố gắng giữ nụ cười, tham gia câu chuyện, lắng nghe những câu chuyện thành công của họ. Đến lúc chia tiền ăn, tôi định góp phần của mình thì một giọng nữ cất lên: “Thôi để mình trả luôn phần của cậu ấy nhé, một bữa này bằng cả tuần lương của cậu ấy rồi”. Cả bàn ồ lên cười. Tôi chết lặng, mặt nóng bừng. Chưa bao giờ tôi thấy mình bị xúc phạm như thế. Tôi hít một hơi thật sâu, dứt khoát trả tiền phần ăn của mình, dù bàn tay run run.

Giấy mời họp lớp sau 20 năm: Tôi háo hức đi, nhưng ra về trong nước mắt vì câu nói lúc thanh toán bữa ăn- Ảnh 2.

(Ảnh minh hoạ)

Trên đường về, cảm giác nặng nề bao trùm. Tôi tự hỏi: tại sao sau từng ấy năm, những người từng gọi là bạn lại có thể dễ dàng làm tổn thương nhau đến vậy? Có lẽ họ không cố ý, chỉ là sự vô tâm, hoặc cái nhìn quen thuộc của xã hội về thành công - thất bại. Nhưng tôi chợt nhận ra, giá trị của tôi không nằm ở tấm bằng đại học năm xưa, cũng không phải ở mức lương hay chiếc xe tôi đi. Tôi đã sống bằng chính sức lao động của mình, nuôi bản thân và gia đình, và đó mới là điều đáng tự hào.

Có lẽ, tôi sẽ không tham gia thêm buổi họp lớp nào nữa. Nhưng trong sâu thẳm, tôi thầm cảm ơn lần trở về này. Nó khiến tôi hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở ánh nhìn của người khác, mà ở sự bình yên khi ta biết chấp nhận và trân trọng chính mình.

Các tin khác

Hay nói đạo lý, nhưng sống ích kỷ: 6 dấu hiệu nhận diện kẻ đạo đức giả

Người ta vẫn ví kẻ đạo đức giả như một loại “độc tố xã hội”: càng tiếp xúc lâu, năng lượng và chất lượng cuộc sống của bạn càng bị bào mòn. Họ có thể khoác lên mình lớp vỏ của sự tử tế, tỏ ra chuẩn mực, cao thượng, nhưng hành vi thực chất lại đi ngược hoàn toàn với những điều họ rao giảng.

3 thực phẩm màu vàng ăn nhiều vào mùa thu quý như "vàng 10"

Ngay khi bước qua tiết lập thu, thời tiết bắt đầu “lạ” hơn. Sáng sớm và chiều tối se se mát, nhưng đến trưa thì nắng vẫn gay gắt, khô rát cả họng, bàn tay cũng nứt nẻ. Ông bà ta có câu: “Lập thu ăn 3 vàng, bác sĩ không phải bận”, lời dặn này thực chất chính là bí quyết dưỡng sinh để cơ thể khỏe mạnh khi chuyển mùa.

Chứng khoán ra sao sau kỳ nghỉ lễ 2/9?

Thị trường chứng khoán khép lại tháng 8 với đà tăng ấn tượng, VN-Index vượt 1.680 điểm, thanh khoản liên tiếp lập kỷ lục. Theo chuyên gia, những biến số như kỳ vọng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ hạ lãi suất trong tháng 9, diễn biến tỷ giá và khả năng FTSE công bố nâng hạng thị trường chứng khoán Việt Nam sẽ tiếp tục duy trì tâm lý hưng phấn của nhà đầu tư sau nghỉ lễ 2/9.

Chuỗi phi vụ “chuốc thuốc, đào mỏ” đại gia phố Wall: Khi vũ nữ thoát y hóa “nữ doanh nhân”, cảnh sát Mỹ mất 8 tháng mới phá được vụ án

Giả vờ quyến rũ rồi bí mật chuốc thuốc, các vũ nữ thoát y ở New York đã moi hàng trăm nghìn USD từ thẻ tín dụng của những đại gia phố Wall. Nhiều nạn nhân im lặng vì xấu hổ, cho đến khi một bác sĩ dám đứng ra tố cáo, vén màn đường dây lừa đảo đình đám.