Sức khỏe - Đời sống

Hai vợ chồng đang cãi nhau thì anh vợ xuất hiện, câu nói khiến tất cả bối rối: "Không thể tiếp tục"

Tôi và Hằng cưới nhau được gần ba năm. Khi ấy, kinh tế còn hạn chế, hai vợ chồng quyết định ở lại trong căn nhà cấp bốn cạnh nhà mẹ vợ, sống sát bên nhà anh trai vợ. Lúc đó tôi nghĩ: gần người thân thì yên tâm, gặp chuyện gì có người hỗ trợ, lại tiết kiệm chi phí. Nhưng dần dần, tôi mới hiểu rằng đôi khi cái “tiện” của ngày đầu có thể trở thành cái “ngột ngạt” của những tháng sau.

Long, anh vợ tôi là kiểu người tốt bụng nhưng có phần nhiệt tình quá mức. Nhà anh sát vách, cửa ngõ chung nên chuyện anh bước vào nhà tôi như bước vào nhà mình là điều xảy ra thường xuyên. Tôi đang ngủ, anh có thể gõ nhẹ rồi đẩy cửa: “Dậy chưa? Anh hỏi tí.” Tôi đang nấu ăn, anh lách qua cửa: “Cho xem con bé hôm nay thế nào?” Lúc đầu tôi nghĩ: anh lo cho Hằng và cháu nên mình bỏ qua được. Nhưng cái cảm giác mất riêng tư cứ lớn dần, như cái bóng lẩn khuất trong mỗi sinh hoạt hằng ngày.

Đỉnh điểm là lần hai vợ chồng tôi bất đồng chuyện tiền bạc, muốn mua bộ bàn ghế mới. Tôi cho rằng cần tiết kiệm, Hằng muốn đầu tư cho nhà cửa gọn gàng hơn. Cãi nhau chưa được ba câu, anh Long đã đứng trước cửa: “Lại to tiếng à? Vợ chồng trẻ phải biết nhịn nhau.” Tôi nhìn Hằng, nhìn cả cách cô khẽ cúi mặt vì ngại. Tôi chợt thấy mình như người sống “nhờ”, không đủ vị thế để bày tỏ chính kiến ngay trong chính mái nhà của mình.

Tối hôm đó, sau khi con ngủ, tôi ngồi cạnh Hằng và nói thật lòng: "Hay mình thuê nhà riêng đi em. Một căn nhỏ thôi, miễn là của mình".

Hằng im lặng rất lâu. Cô nói điều khiến tôi nghẹn lại: "Em biết anh khó chịu. Nhưng… anh Long và mẹ giúp mình nhiều. Nếu mình dọn đi, lỡ họ nghĩ mình chê, hay muốn tách khỏi gia đình thì sao?"

Tôi nắm lấy tay vợ, chỉ nói: "Anh không muốn rời gia đình em. Anh chỉ muốn có không gian riêng để mình sống thoải mái hơn".

Hai vợ chồng đang cãi nhau thì anh vợ xuất hiện, câu nói khiến tất cả bối rối: "Không thể tiếp tục"- Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Sáng hôm sau, khi đưa con sang nhà mẹ vợ chơi, tôi gặp anh Long đang tưới cây trước sân. Không hiểu sao tôi thấy mình nên nói chuyện luôn, nếu không chắc sẽ còn kéo dài mãi. "Anh Long, em muốn nói chuyện chút được không?", tôi cất tiếng hỏi.

Anh nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên nhưng thoải mái: "Ừ, nói đi".

Tôi chọn cách nói nhẹ nhàng nhất: "Mấy hôm nay em thấy mình hơi thiếu riêng tư. Nhiều lúc anh sang bất ngờ, em hơi bối rối. Em biết anh lo cho vợ chồng em, nhưng… có vài chuyện riêng mà vợ chồng em muốn tự giải quyết trước".

Anh Long ngừng tay, nhìn tôi khá lâu. Tôi lo anh sẽ tự ái, nhưng anh chỉ thở dài: "Ờ… chắc tại anh quen kiểu nhà quê, có gì chạy qua chạy lại. Anh cũng không nghĩ là làm em khó xử". Anh nói thêm, giọng chậm rãi: "Nhưng nếu em thấy vậy, anh sẽ hạn chế. Có chuyện gì thì gọi".

Tôi nhẹ cả người. Nhưng điều tôi không ngờ là chuyện này đến tai mẹ vợ. Bà gọi vợ chồng tôi sang, hỏi han rất chân thành: "Con ở đây mà khó chịu thì nói mẹ biết. Mẹ không muốn các con xem nhà này là gánh nặng.

Hằng nghe vậy bật khóc. Tôi cũng khó nói thành lời. Chúng tôi giải thích rằng không phải muốn rời bỏ, chỉ muốn có ranh giới rõ ràng hơn trong sinh hoạt.

Mẹ vợ bảo: "Nếu vậy, mẹ sẽ nhờ anh Long sửa lại cổng sau, mỗi nhà một lối. Còn chuyện vào nhà, để mẹ nói lại với anh".

Tôi nhìn sang Hằng, thấy ánh mắt cô như vừa trút được điều gì đè nặng bấy lâu.

Đến giờ, chúng tôi vẫn chưa chuyển đi. Mỗi nhà một cổng riêng đã giúp mọi chuyện dễ thở hơn. Anh Long giữ đúng lời, có việc gì cũng gõ cửa hoặc nhắn trước. Không khí gia đình nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhưng tôi biết, sâu trong lòng mình, câu hỏi vẫn còn đó: “Liệu sống gần họ hàng có thực sự là lựa chọn phù hợp lâu dài?” Hằng thì ngày càng tự tin hơn khi bàn chuyện tài chính hay chuyện dọn nhà. Còn tôi, tôi tôn trọng gia đình vợ hơn, nhưng cũng đã hiểu rõ giá trị của không gian riêng.

Có thể vài tháng nữa, khi tài chính vững vàng hơn, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài. Cũng có thể chúng tôi sẽ ở lại, xây một lối sống mới giữa hai bên gia đình.

Hiện tại, tôi chỉ biết một điều: hôn nhân không cần phải tách khỏi gia đình, nhưng nhất định phải có ranh giới để ai cũng được thở. Và có lẽ, hành trình tìm sự cân bằng này mới chỉ bắt đầu.

(Tâm sự của độc giả)

Các tin khác

Khi về già, dù có tiết kiệm bao nhiêu, cha mẹ cũng không nên làm 3 điều này cho con cái – tránh được mới là khôn ngoan thực sự

Nhiều bậc cha mẹ nghĩ “có bao nhiêu dồn hết cho con” là yêu thương. Nhưng sau 60 tuổi, nếu cứ tiếp tục ba hành vi chi tiêu này, họ không chỉ tự đẩy mình vào rủi ro tài chính mà còn vô tình làm con cái phụ thuộc hơn. Khôn ngoan nhất của tuổi già không phải cho đi tất cả, mà là biết giữ lại phần mình cần.