Không biết từ bao giờ, những buổi họp lớp trở thành một trào lưu quen thuộc. Dù là lớp đại học, lớp cấp 3, hay thậm chí cả lớp tiểu học, chỉ cần có dịp là người ta lại tổ chức tụ họp để ôn lại kỷ niệm.
Lớp cấp 3 của anh Lý Mạnh Quân (Trung Quốc) cũng không phải ngoại lệ. Cách đây không lâu, lớp anh quyết định tổ chức họp lớp ở một khách sạn lớn. Vào ngày hẹn, chưa đến 11 giờ, các thành viên trong lớp đã lục tục kéo đến, ai nấy đều háo hức vì đã nhiều năm không gặp lại nhau. Lớp anh Lý ngày xưa vốn là một tập thể đoàn kết, gắn bó, và những ký ức ấy dường như vẫn vẹn nguyên trong tâm trí mọi người.
Nhớ lại ngày ấy, lớp có Mã Quân - một nam sinh học giỏi, ăn nói dễ nghe, có lớp trưởng Vương Vệ Đông, người luôn đứng ra bảo vệ những bạn yếu thế và đặc biệt là Bạch Linh, cô gái yêu ca hát, nhảy múa, gia đình khá giả, luôn hào phóng tặng bạn bè những món văn phòng phẩm. Những hình ảnh ấy như vừa mới hôm qua.
Khi gặp lại, cả anh Lý lẫn những người có mặt đều vô cùng vui vẻ. Họ ôm chầm lấy nhau, tíu tít kể về cuộc sống hiện tại, công việc, gia đình, đến mức quên cả thời gian. Mãi đến khi nhân viên khách sạn hỏi liệu đã có thể dọn món ăn chưa, họ mới giật mình nhìn đồng hồ: đã 12 giờ trưa. Và đến lúc này, họ mới nhận ra điều kỳ lạ, đó là lớp có tới 40 thành viên nhưng chỉ có một nửa đến dự. Ngay cả lớp trưởng Vương Vệ Đông - người đứng ra tổ chức buổi họp lớp cũng vắng mặt. Mọi người bắt đầu lo lắng. Có phải lớp trưởng bị kẹt xe? Hay có chuyện gì bất ngờ?

Ảnh minh họa
Để tìm hiểu, mọi người chia nhau gọi điện cho các bạn vắng mặt, nhưng không ai bắt máy. Đến 12 giờ 30, khi không khí đang dần trở nên căng thẳng, anh Lý bất ngờ nhận được một tin nhắn từ lớp trưởng Vương Vệ Đông. Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến cả phòng tiệc sững sờ: "Bạch Linh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, mọi thứ ổn. Chúng tôi đang ở bệnh viện với cô ấy".
"Bạch Linh ư? Chẳng phải cô ấy đang dạy học ở Tân Cương sao? Sao lại nằm viện?" , một bạn học nữ trong lớp thốt lên, giọng đầy bất ngờ. Cả nhóm đều kinh ngạc. Bạch Linh - cô gái xinh đẹp, tốt bụng, uôn là tâm điểm của lớp giờ đang nằm trong bệnh viện, vậy mà họ, những người bạn cũ, lại không hề hay biết. Cảm giác xấu hổ và day dứt trào dâng trong lòng mọi người.
Ngày xưa, Bạch Linh không chỉ nổi bật vì vẻ ngoài rạng rỡ mà còn bởi tấm lòng ấm áp. Gia đình khá giả, cô luôn sẵn sàng mua sách vở, đồ dùng học tập cho những bạn khó khăn. Với những bạn học yếu, cô kiên nhẫn kèm cặp, giải thích cặn kẽ hơn cả giáo viên. Anh Lý vẫn nhớ như in lần anh bị ngã trong giờ thể dục, chính Bạch Linh đã cẩn thận băng bó vết thương cho anh.
Nhưng thời gian trôi qua, mỗi người một ngả, những liên kết xưa dần phai nhạt. Ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng, ít liên lạc, và những ký ức về Bạch Linh dường như cũng bị phủ bụi. Giờ đây, khi biết cô đang nằm viện, những kỷ niệm ấy ùa về, khiến mọi người không khỏi xót xa.
Không chần chừ, cả nhóm quyết định hủy buổi tiệc và đến bệnh viện ngay lập tức. Họ muốn ở bên Bạch Linh, dù chỉ là đứng chờ ngoài hành lang. Khi đến nơi, Bạch Linh vừa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, nhưng bác sĩ chưa cho phép thăm. Các bạn đứng lặng lẽ ở hành lang, lòng đầy lo lắng.
Đúng lúc này, lớp trưởng Vương Vệ Đông xuất hiện. Anh Lý đại diện nhóm bạn gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Qua lời kể của Vương Vệ Đông, cả nhóm mới vỡ lẽ. Sau khi tốt nghiệp sư phạm, Bạch Linh trở thành giáo viên trung học.
Sau đó, cô tình nguyện đến Tân Cương dạy học, coi những học trò nghèo khó như con ruột. Cô dành gần hết đồng lương ít ỏi để mua sách vở, quần áo cho học sinh. Cuộc sống khắc nghiệt, thiếu thốn dinh dưỡng và công việc nặng nhọc khiến cô mắc bệnh gan nghiêm trọng. Đến khi không thể trụ nổi, cô mới được lãnh đạo đưa về thành phố phẫu thuật. Vậy mà trước khi lên bàn mổ, câu hỏi cuối cùng của cô vẫn là: "Giáo viên mới đã đến với bọn trẻ chưa?".
Nói đến đây, Vương Vệ Đông không kìm được nước mắt, và cả nhóm cũng bật khóc. Anh Lý cố tỏ ra mạnh mẽ, nói: "Các bạn, đừng khóc nữa. Bạch Linh cần người túc trực 24/24. Chúng ta hãy sắp xếp lịch chăm sóc cô ấy" . Cả nhóm lập tức tranh nhau đăng ký ca trực đầu tiên. Một số bạn còn bày tỏ mong muốn đến Tân Cương, tiếp tục dạy những học trò mà Bạch Linh đã hết lòng chăm sóc.

Ảnh minh họa
Khi biết các bạn cũ đang ở bệnh viện vì mình, Bạch Linh mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn rạng ngời, ấm áp như ngày nào, như thể xua tan mọi mệt mỏi và đau đớn. Buổi họp lớp năm ấy không diễn ra trong phòng tiệc sang trọng, nhưng lại trở thành một kỷ niệm không thể nào quên - một buổi họp lớp của lòng nhân ái, của tình bạn bền chặt, và của những giá trị vượt thời gian.
Câu chuyện về Bạch Linh và lớp của anh Lý là lời nhắc nhở rằng, giữa dòng đời hối hả, đôi khi chúng ta quên mất những người từng là một phần quan trọng trong cuộc sống mình. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc, một tin nhắn, hay một hành động nhỏ, tình bạn có thể được hàn gắn, và lòng tốt sẽ luôn là ánh sáng dẫn đường.
Theo Sohu