Tôi là An, 30 tuổi, đang sống chung với bố mẹ chồng trong căn nhà ba tầng của gia đình. Hai vợ chồng tôi làm việc tự do nên phần lớn chi phí sinh hoạt trong nhà gần như đều do chúng tôi lo liệu. Tôi làm việc tại nhà, vừa làm vừa trông con, thi thoảng có bố mẹ chồng phụ giúp nên cuộc sống của tôi trước đây khá ổn định, dù đôi lúc cũng có những va chạm nhỏ trong sinh hoạt chung.
Anh trai chồng và chị dâu đã ra ở riêng từ vài năm trước. Mọi chuyện vẫn bình yên cho đến gần đây, khi bố mẹ chồng tôi trông thêm cháu nội – con của anh chị. Điều khiến tôi bức bối không phải vì có thêm đứa trẻ trong nhà, mà là vì tất cả diễn ra quá đột ngột. Bố mẹ chồng không nói trước với tôi lời nào, anh chị cũng đưa con sang rồi gửi cho ông bà như một điều hiển nhiên. Tôi biết mình không phải chủ nhà, nhưng là người trực tiếp sống chung và làm việc tại nhà, tôi nghĩ ít nhất mọi người cũng nên trao đổi.
Từ ngày có thêm cháu, nhịp sống của tôi bị đảo lộn. Nhiều lúc tôi vừa ru con ngủ được một lúc, cháu lại khóc to khiến bé nhà tôi giật mình thức giấc, rồi khóc theo. Tôi đang làm việc cũng phải gác lại để hỗ trợ, vì thấy bố mẹ chồng đã lớn tuổi, không đành lòng để ông bà xoay xở hai đứa một lúc. Có những hôm tôi phải trông cả con mình lẫn cháu, công việc bị chậm trễ khiến khách hàng phàn nàn.
Tôi giữ trong lòng rất nhiều ấm ức vì cảm giác mình bị xem như người ngoài, dù lại là người chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất. Trong một phút nóng giận, tôi đã đem chuyện lên mạng xã hội kể lại. Ban đầu, tôi chỉ muốn tìm nơi trút bầu tâm sự, nghĩ rằng sẽ có vài người hiểu. Nhưng thực tế thì ngược lại: người thông cảm thì ít, còn người chỉ trích lại nhiều hơn tôi tưởng.
Họ nói tôi ích kỷ, sống nhờ nhà bố mẹ chồng còn đòi hỏi; được ông bà giúp trông con mà không biết điều; rồi cho rằng tôi không có tư cách lên tiếng vì con của anh chị cũng là cháu ruột trong nhà. Đọc những bình luận đó, tôi vừa tủi vừa giật mình. Có lẽ trong lúc nóng đầu, tôi đã quá thiên về cảm xúc mà quên mất mọi người nhìn sự việc từ bên ngoài sẽ có góc nhìn khác.

Ảnh minh họa
Nhưng chưa kịp bình tâm lại thì sóng gió trong gia đình ập đến. Bài viết của tôi bị người quen chia sẻ, và rồi cả nhà chồng đều đọc được. Chồng tôi buồn ra mặt. Anh nói tôi không tôn trọng gia đình, mang chuyện trong nhà lên mạng là điều không thể chấp nhận. Bố mẹ chồng thì lặng lẽ, không trách móc nhiều nhưng nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt. Còn chị dâu thì gọi điện trách tôi nặng lời. Chị nói, tôi đang ở nhà của ông bà, ông bà muốn trông cháu là quyền của họ. “Con tôi cũng là cháu nội, tôi gửi cho ông bà sao phải xin phép em?” – câu nói của chị khiến không khí càng thêm nghẹt lại.
Những ngày này, bữa cơm gia đình nặng nề thấy rõ. Tôi hiểu mình đã sai khi viết lên mạng xã hội, biến chuyện nội bộ thành điều để người ta xôn xao bàn tán. Nhưng tôi cũng không sai khi cảm thấy mệt mỏi, khi mong được tôn trọng như một thành viên trong nhà.
Giờ đây, tôi chỉ mong có thể giải thích được cảm xúc của mình với chồng và bố mẹ chồng, nói rõ rằng tôi không chê trách ai, chỉ là tôi bị áp lực và quá tải. Tôi cũng hy vọng chị dâu hiểu rằng tôi không có ý xem thường cháu, chỉ cần một lời trao đổi trước để tôi chuẩn bị tinh thần, sắp xếp công việc cho phù hợp.
Có lẽ trong cuộc sống chung, điều khó nhất không phải là chuyện ăn ở hay tiền bạc, mà là sự thấu hiểu. Chỉ cần thiếu đi một lời nói nhẹ nhàng, một sự chia sẻ nhỏ bé, mọi thứ có thể trở thành mâu thuẫn lớn. Và tôi, sau câu chuyện này, hiểu rằng đôi khi giữ bình tĩnh và đối thoại trực tiếp vẫn là cách duy nhất để giữ gìn sự ấm êm.













