Sức khỏe - Đời sống

Mẹ bạn trai rút ví cho 200.000 đồng, tôi mang bầu vẫn quyết không cưới

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi lại rơi vào tình cảnh trớ trêu đến vậy. Tôi là con gái tỉnh lẻ lên thành phố học, sống gọn ghẽ trong căn phòng trọ chỉ hơn 10m2.

Tôi và người yêu đều đang học năm thứ 3 đại học. Chỉ vì chút bất cẩn trong tình yêu, tôi lỡ mang thai khi bản thân còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để trở thành mẹ.

Tôi đã rất sợ. Sợ bố mẹ thất vọng, sợ bị kỳ thị, sợ tương lai của mình đột ngột ngoặt sang một hướng khác. Nhưng khi Tùng nắm tay tôi và nói sẽ chịu trách nhiệm, tôi tự nhủ rằng, mình không đơn độc. Tôi tin anh sẽ cùng tôi đối mặt với mọi chuyện.

Ngày Tùng đưa tôi về gặp mẹ anh, tôi đã run đến mức mồ hôi rịn ra sau lưng áo. Tôi từng nghĩ người lớn sẽ giận dữ, bắt tôi phá bỏ giọt máu này.

Mẹ bạn trai rút ví cho 200.000 đồng, tôi mang bầu vẫn quyết không cưới - 1

Tôi hối hận vì đã đi quá giới hạn với bạn trai (Ảnh minh họa: TD).

Khi mẹ anh bảo rằng, bà sẽ không cấm đoán chúng tôi đến với nhau, tôi như trút được gánh nặng. Nhưng chỉ vài phút sau, sự nhẹ nhõm ấy vỡ ra như bọt xà phòng.

Bà bắt đầu nói về chuyện cưới xin. Bà bảo hai đứa còn trẻ, chưa biết sau này có sống được với nhau không nên không cần làm đám cưới rườm rà. Bà nói chỉ cần làm vài mâm cơm nhẹ để báo với họ hàng hai bên rồi cứ thế đón tôi về nhà họ sống tạm.

Bà còn thêm vào câu “Đợi khi sinh con cứng cáp rồi làm cũng không vội”, nghe như một lời an ủi nhưng lại khiến tôi lạnh người.

Tôi ngồi đó, nước mắt lặng lẽ rơi, trong khi mẹ Tùng tiếp tục "thao thao bất tuyệt". Bà bảo, đây là chuyện ngoài ý muốn. Con trai bà có lỗi nhưng tôi là con gái, không biết giữ thân cũng chẳng phải vô tội gì.

Bà bảo, bố mẹ tôi ở nhà chắc cũng đau lòng lắm. Nếu người mang thai là con gái bà, chắc bà không chịu được. Những câu nói của bà chạm vào lòng tự trọng của tôi, khiến tôi đau nhói.

Điều tôi sợ nhất không phải là bị trách móc, mà là cách bà xem chuyện cưới hỏi như nghĩa vụ tạm bợ. Không cưới rình rang, tôi có thể hiểu. Nhưng việc bà muốn tôi về đó sống như một người phụ thuộc, sinh con xong rồi tính, khiến tôi cảm nhận rõ sự mơ hồ về tương lai của mình.

Tôi thấy mình như người lạc lối, vừa mang một sinh linh trong người, vừa phải tự hỏ: Liệu mình có chỗ nào thực sự thuộc về hay không?

Tôi xin phép đứng dậy ra về để lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi nghe vậy, mẹ anh bảo tôi đừng trẻ con và phải biết suy nghĩ cho chồng tương lai.

Bà rút ví tờ 200.000 đồng, dúi vào tay tôi rồi bảo tôi tự bắt taxi về. Số tiền thừa thì mua thêm đồ ăn vặt nếu muốn. Đó là khoảnh khắc khiến sự uất ức trong tôi dâng tới tận cổ. Không phải vì số tiền, mà vì cách bà đối xử với tôi như một đứa trẻ cần được bố thí.

Tôi không hề thấy sự tôn trọng tối thiểu dành cho một người sắp sinh cháu nội cho bà. Tôi cũng không thấy đâu là phần trách nhiệm của Tùng trong câu chuyện này. Bởi từ đầu đến cuối, chỉ có mình mẹ anh nói, còn anh thì ngủ trong phòng như thể mọi việc không liên quan gì đến mình.

Tôi đứng dậy, cúi mặt và biết rõ một điều: Tôi không thể bước vào gia đình này bằng sự nhún nhường. Và chắc chắn, tôi không thể để con mình sinh ra trong sự dè bỉu, thương hại hay mặc định rằng, người mẹ trẻ tuổi như tôi là kẻ sai lầm duy nhất.

Từ giây phút mẹ Tùng dúi vào tay tôi tờ tiền đó, tôi hiểu rõ vị trí của mình trong mắt gia đình anh. Ngay trên đường về, tôi chặn số Tùng, xóa mọi liên lạc. Tôi còn chuyển phòng trọ ngay trong tuần đó để anh không thể tới tìm.

Tôi biết quyết định này sẽ khiến tôi phải tự mình đi hết chặng đường mang thai, sinh nở. Nhưng ít ra, tôi được giữ lại lòng tự trọng của mình, được sống theo những gì tôi tin là đúng.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao? Tôi chỉ biết đứa trẻ trong bụng tôi không có lỗi.

Tôi cũng không sai khi bảo vệ con bằng những gì mình có. Tôi chọn rời đi không phải vì tôi bỏ cuộc. Tôi tin một cuộc đời mới đang mở ra, nơi tôi có thể làm mẹ trong sự bình yên và không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

Có thể, người ta sẽ nói tôi ngu dại. Nhưng tôi tin, đôi khi từ chối một cánh cửa sai mới là cách dẫn mình đến đúng lối của cuộc đời.

Tôi tin mình quyết định không bước chân vào gia đình Tùng là đúng. Tôi mạnh mẽ để bảo vệ con ngay từ ngày đầu tiên con hiện diện trong cuộc sống này.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Các tin khác

Uống ít nước khi tập gym: Nguy cơ người tập không ngờ tới

Nước giữ vai trò trung tâm trong mọi hoạt động sinh lý liên quan đến vận động, từ điều hòa thân nhiệt, tuần hoàn máu, trao đổi chất, dẫn truyền thần kinh đến phục hồi mô. Khi uống ít nước, cơ thể rơi vào trạng thái thiếu nước.

Từ VĐV Olympic đến trùm ma túy bị FBI truy nã

Từng là niềm hy vọng của Canada ở môn trượt tuyết tại Olympic Mùa đông 2002, nay Ryan Wedding trở thành một trong 10 tội phạm bị truy nã gắt nhất bởi FBI và được ví với những cái tên khét tiếng như Pablo Escobar hay "El Chapo" Guzman.

Lừa "chạy" án chiếm đoạt hơn 2 tỷ đồng

Hoàng Hiệp cùng 3 đồng phạm nói dối quen nhiều người làm lớn, hứa "chạy" án treo cho một bị can buôn bán động vật hoang dã, chiếm đoạt hơn 2 tỷ đồng.