Tôi và vợ kết hôn được 4 năm, có một con gái. Vợ tôi chăm chỉ, tốt tính nhưng không khéo nói. Có lẽ vì vậy, cô ấy không được lòng mẹ chồng.
Thực ra ngay từ khi tôi đưa cô ấy về ra mắt, mẹ tôi đã không ưng. Mẹ tôi nói, cô ấy có gò má cao là tướng sát phu. Mẹ có mỗi tôi là con trai, sợ lấy không đúng người sẽ đoản mệnh.
Hồi đó, tôi cũng nói với cô ấy: "Người lớn hay mê tín vậy thôi. Mẹ cũng là vì thương con mà khuyên ngăn chứ không có ác ý gì". Nhưng có lẽ chuyện đó đã trở thành một vết nứt trong lòng vợ tôi, khiến cô ấy khó gần gũi mẹ chồng.
Cũng may sau khi cưới, chúng tôi mau chóng ra riêng cách nhà 9km cho tiện chỗ làm nên những va chạm giữa mẹ chồng và nàng dâu ít có cơ hội phát sinh. Thỉnh thoảng, mẹ tôi có nói vài câu khó nghe, vợ tôi cũng không để bụng.
Vài hôm trước, mẹ tôi đi xe đạp ra chợ, không may bị xe máy tông trúng ngã gãy chân. Sau khi phẫu thuật, mẹ phải nằm trên giường, mọi sinh hoạt cá nhân đều phải trông cậy vào người khác.

Bố tôi xưa nay vụng về, làm gì cũng được, trừ chăm sóc người khác. Tôi một phần bận việc, một phần đàn ông con trai có những chuyện tế nhị khá bất tiện.
Tôi bảo vợ: “Em xin cơ quan nghỉ phép ít lâu chăm sóc mẹ nhé”. Thế nhưng, cô ấy nói: “Tuần vừa rồi, em xin nghỉ hai ngày chăm mẹ ở viện. Phép năm nay, em cũng đã dùng hết. Anh bảo mẹ gọi con gái về mà chăm”.
Giọng điệu của vợ khiến tôi vừa bất ngờ, vừa khó chịu. Em gái tôi lấy chồng ở thành phố, cách nhà 30km. Em cũng bận công việc, con nhỏ làm sao tiện bằng vợ chồng tôi ở gần.
Vả lại, ông bà ta vẫn nói: “Con gái là con người ta. Con dâu mới là con trong nhà”. Trách nhiệm chăm sóc bố mẹ chủ yếu vẫn là của con trai và con dâu. Con gái có thời gian thì về thăm nom, không thể đòi hỏi trách nhiệm được. Vợ tôi không thể nói những câu vô tình vô nghĩa như thế.
Tôi cáu, không ngờ cô ấy cũng cáu lại: “Hồi con gái đẻ, mẹ đi chăm cô ấy những 3 tháng liền. Giờ cô ấy không thể về chăm mẹ được mấy ngày à? Cái gì mẹ cũng ưu tiên cho con gái, sao lúc ốm đau này không nghĩ đến cô ấy trước tiên đi”.
Hóa ra là vậy. Hóa ra là vợ tôi để bụng chuyện trước đây.
Chuyện là hồi vợ tôi sinh con, vì quá ngày dự sinh, ối đã cạn mà không chuyển dạ nên phải nhập viện. Bác sĩ tiêm thuốc kích đẻ nhưng cổ tử cung không mở, cuối cùng phải phẫu thuật lấy con.
Tuần đầu sau mổ, tôi xin nghỉ phép để chăm vợ. Từ tuần thứ hai, tôi nhờ mẹ sang hỗ trợ vợ để tôi đi làm. Theo kế hoạchm bà ngoại sẽ từ quê ra chăm vợ tôi. Nhưng trước ngày vợ tôi sinh, ông ngoại không may bị cảm cúm nặng, vậy nên bà không thể đi được.
Mẹ tôi đến ở được hai ngày thì bắt đầu kêu đau lưng, mỏi gối. Bà bảo bị mất ngủ kinh niên, nay mỗi đêm nghe tiếng cháu khóc là lại thức giấc không ngủ được. Mà con gái tôi chẳng hiểu vì lý do gì, cứ ngày thì ăn ngoan, ngủ ngoan, đêm về là quấy như ai phá.
Đến ngày thứ 3, mẹ nói với tôi: “Vết mổ của vợ con cũng lành rồi, có thể đi lại làm việc vặt và tự chăm con thì mẹ về nhé. Mẹ khó ngủ, nay lại mất ngủ, đau đầu không chịu được. Cứ thế này, mẹ ốm mất”.
Tôi bảo, mẹ cố gắng ở đến khi cháu đầy tháng, cho con dâu nghỉ ngơi thêm một chút. Công việc của tôi quá nhiều, không thể nghỉ thêm. Chúng tôi chỉ nhờ mẹ ban ngày, còn buổi tối có tôi rồi. Nhưng mẹ vẫn một mực muốn về nhà.
Vợ tôi không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Mẹ không muốn ở nữa thì anh cứ để mẹ về đi, em tự lo được".
Thời gian đó, vợ tôi quả thật vất vả. Lần đầu làm mẹ chưa có kinh nghiệm nên cô ấy hay lo, thấy con khóc nhiều cũng sợ mà khóc theo.
Ngày thì vợ tôi tranh thủ lúc con ngủ để dọn dẹp, giặt giũ, cơm nước. Đêm thì con quấy khóc suốt đêm, cô ấy phải ôm trong tay mới chịu nín. Tôi chỉ có thể giúp bế hộ vài tiếng vì sáng hôm sau còn phải đi làm.
Một tháng sau sinh, người ta tăng cân vì được nghỉ ngơi, bồi bổ, còn vợ tôi gầy rộc đi. Nhưng cô ấy tuyệt nhiên không hề kêu ca, than phiền. Tháng thứ hai có bà ngoại lên ở cùng một tháng nên đỡ hơn rất nhiều.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có chuyện chỉ sau đó chừng 3 tháng, em gái tôi sinh con. Mẹ tôi nghe tin, lập tức thu xếp hành lý lên nhà chăm con gái ở cữ.
Mẹ đi đúng 3 tháng tròn, để ông ở nhà một mình tự thân vận động. Mấy lần ông gọi điện nhắc bà về vì ở nhà một mình buồn quá. Nhưng mẹ tôi nói phải ở để con gái kiêng cữ đủ 3 tháng, kẻo sau này già lắm bệnh.
Vợ tôi nghe bố chồng than vãn, chỉ cười. Hóa ra, đó là nụ cười mỉa mai khi cô ấy nhớ về những ngày mình sinh con, nhớ lại mẹ chồng từng đối xử với mình thế nào. Và giờ đây, cô ấy đáp lại mẹ chồng bằng cách mặc kệ bà nằm trên giường bệnh, không muốn chăm nom.
Tôi biết, mẹ tôi có thể đã không có sự công bằng giữa con gái và con dâu. Nhưng xét cho cùng, cũng làm gì có bà mẹ nào thương con dâu như con gái. Phận làm con, dù cha mẹ có thế nào, cũng phải giữ tròn đạo hiếu.
Khi tôi nói vậy, vợ tôi thẳng thừng: “Em lấy anh nên mới gọi mẹ anh là mẹ, chứ ngẫm cho cùng, em với mẹ cũng chẳng thân thích, ruột rà gì. Mẹ thương em thì em thương lại. Khi em cần mẹ, mẹ bỏ mặc em. Vậy tại sao giờ em lại phải nghỉ việc để chăm sóc mẹ? Sao người nghỉ việc không phải là em gái anh hay anh?”.
Vợ tôi càng nói, càng không còn đạo lý. Tôi xưa nay luôn nghĩ vợ mình là người hiểu chuyện, chỉ là không khéo ăn khéo nói, không biết lấy lòng mẹ chồng. Hóa ra, cô ấy có ác cảm với mẹ chồng nên mới có thái độ đó.
Tôi không dạy được vợ mình, có phải là nên nhờ bố mẹ vợ dạy bảo lại cô ấy hay không? Vợ tôi cư xử như vậy có chấp nhận được không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.








