Tôi là Lê, 30 tuổi. Tính đến hôm nay, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng sau chuyện tưởng chừng đơn giản: mừng cưới bạn thân. Tôi và Nguyệt chơi với nhau hơn mười năm, thân thiết đến mức mọi người xung quanh đều nói chúng tôi "gắn như sam". Ngày Nguyệt báo tin cưới, tôi vui còn hơn đám cưới của chính mình. Hôm ấy đi ăn cỗ, tôi mừng bạn 5 triệu đồng - số tiền tôi đã dành dụm cả tháng trời, dù biết là hơi ít so với mong muốn của mình.
Hai ngày sau, đúng nửa đêm, tôi nhận được tin nhắn từ chồng Nguyệt. Điện thoại sáng lên một dòng: "Trước đây vợ anh mừng cưới em một chỉ vàng. Giờ em chỉ mừng lại có 5 triệu? Lẽ ra em phải có đi có lại, mừng lại bọn anh một chỉ mới đúng." Tôi đọc xong mà tay run lên. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại bị trách móc vì chuyện mừng cưới như vậy.
Tôi cưới năm 2018, lúc đó vàng khoảng 3,6 triệu đồng/chỉ. Nguyệt mừng tôi một chỉ vàng thật, tôi nhớ rất rõ. Nhưng cuộc sống thời điểm ấy chật vật vô cùng, ngay sau đám cưới, tôi đã phải bán hầu hết vàng để trả các khoản nợ và lo sinh hoạt. Đó là điều tôi chưa từng giấu Nguyệt. Cô ấy còn an ủi, bảo tôi cố lên, rồi sẽ ổn.
Ngày Nguyệt cưới, thật lòng tôi rất muốn mừng bạn một chỉ vàng, coi như đáp lại tấm lòng ngày xưa. Nhưng giá vàng giờ đã 15 triệu đồng/chỉ tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn, công việc bấp bênh, cuối tháng nào cũng xoay như chong chóng. Cả nhà chỉ trông vào đồng lương nhỏ. Mừng 5 triệu đồng là cố gắng hết sức rồi. Vậy mà, tôi lại nhận về một tin nhắn khiến mình ê chề, cảm giác như bản thân trở thành người nợ nần, thiếu nghĩa tình.

Ảnh minh họa
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi sợ người khác nghĩ mình keo kiệt, sợ Nguyệt hiểu lầm, sợ tình bạn cả chục năm bị rạn nứt chỉ vì một món quà cưới. Sáng hôm sau, tôi quyết định đi mua một chiếc nhẫn một chỉ vàng. Số tiền ấy gần như vét sạch khoản tiết kiệm ít ỏi tôi để dành phòng khi có chuyện gấp.
Tôi mang chiếc nhẫn sang tận nhà Nguyệt. Lúc đưa, tôi nghẹn ngào nói lời xin lỗi: "Tớ không muốn cậu nghĩ tớ vô tâm. Tớ mừng ít không phải vì không coi trọng tình bạn, mà vì tớ thật sự không có điều kiện…". Nguyệt nhìn tôi sững sờ. Cô ấy bảo cô ấy hoàn toàn không biết gì về tin nhắn đó, và chưa từng có ý đòi quà. Rồi Nguyệt ôm tôi, nói lời xin lỗi vì chồng đã tự ý nhắn khiến tôi tổn thương.
Nào ngờ sau khi tôi về, hai vợ chồng Nguyệt cãi nhau một trận lớn. Nguyệt nhắn cho tôi rằng cô rất giận chồng vì đã xen vào chuyện bạn bè, nói năng thiếu suy nghĩ khiến tôi phải khổ tâm. Tôi đọc tin nhắn mà lòng nặng trĩu. Tôi không muốn là nguyên nhân khiến gia đình bạn bất hòa.
Nhiều người bảo "quà cưới là tùy tâm", nhưng tôi hiểu rằng trong cuộc sống này, đôi khi sự kỳ vọng và so đo vô tình biến một món quà thành gánh nặng. Tôi chỉ không ngờ gánh nặng ấy lại rơi đúng vào mình. Tôi cũng không nghĩ tình cảm bạn bè lại có lúc bị đặt lên bàn cân giá trị như thế.
Giờ mọi chuyện đã lắng xuống phần nào, nhưng cảm giác áy náy và buồn đau vẫn còn. Tôi vẫn trân trọng tình bạn này, nhưng có lẽ, sau cú sốc ấy, trong tôi đã mất đi phần nào sự vô tư ngày trước. Tôi chỉ mong rằng sau tất cả, chúng tôi sẽ hiểu nhau hơn, và rằng những món quà cưới sẽ mãi chỉ là tấm lòng, không phải một khoản nợ phải trả.











