Để đẩy mạnh nhập tịch, ĐT Việt Nam có 2 nguồn lực, ưu tiên nhất là các cầu thủ Việt kiều và sau đó là các cầu thủ ngoại.
Với cầu thủ Việt kiều, việc nhập tịch sẽ đơn giản hơn và cũng ít gây tranh cãi, có thể nhập tịch và sử dụng với số lượng lớn. Tuy nhiên, nguồn cung cầu thủ Việt kiều chất lượng cao lại khá ít.
Còn với trường hợp cầu thủ ngoại, chúng ta có thể tiếp cận những người chất lượng vượt tầm Đông Nam Á. Tuy nhiên, rào cản lớn nhất là họ phải làm việc, sinh sống ở Việt Nam ít nhất 5 năm.
Những năm qua, chúng ta đã nhìn thấy nhiều cầu thủ ngoại xuất sắc, đủ điều kiện nhập tịch Việt Nam. Nhưng đa phần khi đủ điều kiện, họ đã khá lớn tuổi. Trường hợp giỏi như Xuân Son, lại nhập tịch Việt Nam khi mới 27 tuổi không nhiều.
Tại sao lại như vậy? Đó là bởi công tác tuyển ngoại binh của các đội bóng V.League chưa thật sự tốt, từ khả năng tài chính, khả năng "săn đầu người" lẫn vô vàn khía cạnh lớn nhỏ khác. Các cầu thủ tốt mà chấp nhận tới V.League thì đa phần là khi đã luống tuổi. Đợi thêm 5 năm, họ đã ở gần cuối sự nghiệp.

Muốn phục hận thất bại 0-4 trước Malaysia, ĐT Việt Nam cần đẩy mạnh nhập tịch ngoại binh và Việt kiều với tỷ lệ hợp lý.
Giải pháp bây giờ là phải cải thiện khả năng tìm kiếm cầu thủ ngoại trên khắp thế giới, ưu tiên những người giỏi và còn trẻ. Câu chuyện này thực tế không hề đơn giản, cũng cần có tài chính và đặc biệt là các mối quan hệ.
Đã từng có thời gian, công tác này của nhiều CLB V.League kém tới nỗi, mang về vài ngoại binh rồi thử việc nhưng chẳng đâu vào đâu, hoặc thậm chí tuyển phải những người mang trong mình chấn thương để rồi tiền mất tật mang.
Khi đã tìm được những cầu thủ ngoại trẻ và giỏi, dĩ nhiên lúc ấy cần tới cái tâm và cái tầm của các ông bầu. Họ phải cho thấy sự nhiệt tình ở khía cạnh tình cảm lẫn tài chính, để thuyết phục được ngoại binh đồng ý về V.League – một sân chơi chưa thật sự tốt trên mặt bằng châu Á.
Đơn cử như trường hợp bầu Thiện của Nam Định thời gian qua đã dùng rất nhiều cách, từ tình cảm tới tài chính, để giữ chân Nguyễn Xuân Son.
Về tình cảm, có thể dễ thấy khi Xuân Son gọi bầu Thiện là bố. Còn về tài chính, chỉ riêng món quà là căn chung cư giá gần 1 triệu USD bầu Thiện tặng Xuân Son sau chức vô địch AFF Cup 2024 dù ngôi sao này đang gãy chân, cũng đủ biết để có một ngôi sao tốn kém như thế nào.
Trong trường hợp V.League thu hút được các cầu thủ ngoại trẻ và tài năng, làm sao giữ chân họ trong 5 năm cũng là một câu chuyện. Tiền bạc trong bóng đá là điều quan trọng và không dễ giải quyết. Nhưng bóng đá cũng là con người, cũng cần những câu chuyện tình cảm, cần những cách thức quản lý xuyên suốt để mọi thứ đi vào ổn định.

Nhập tịch ngoại binh và cầu thủ Việt kiều cũng có thể là kế sạch bền vững nếu thực hiện đúng cách, song song với công tác đào tạo trẻ. Nếu không, chúng ta sẽ còn thua Indonesia và Malaysia dài dài.
Có những CLB ban đầu tung rất nhiều tiền chiêu mộ cầu thủ nhưng trong cách quản lý, cách "đắc nhân tâm" lại làm không tốt, dẫn tới lòng người ly tán thì cũng khó giữ chân những tài năng giỏi.
Chung quy lại, tất cả vẫn phụ thuộc đầu não của những CLB, tức là các ông bầu. Ví dụ bóng đá Indonesia thời gian qua thăng hoa với dàn cầu thủ nhập tịch, công đầu thuộc về đại gia – chủ tịch LĐBĐ, ông Erick Thohir.
Để nhập tịch được nhiều cầu thủ cho bóng đá Indonesia, ông Erick Thohir có thể nói là đã làm trăm công, ngàn việc.
Không chỉ chi tiền, quản lý LĐBĐ, những chuyện nhỏ như ra nước ngoài gặp trực tiếp cầu thủ, xuống sân động viên khi thắng khi thua, đều tự tay ông Erick Thohir thực hiện. Có một vị đại gia/chủ tịch tân tâm như thế, bóng đá Indonesia thăng hoa cũng xứng đáng.
Quay trở lại bóng đá Việt Nam, chúng ta cũng cần rất nhiều vị đại gia như vậy, có thể chi tiền và ra mặt chiêu mộ ngoại binh, sắp xếp quản lý CLB thật chuyên nghiệp.
Có như vậy, ngày ĐT Việt Nam hùng mạnh mới sớm đến, để hạ được Indonesia, dẹp được Malaysia.