Sức khỏe - Đời sống

Nhặt đứa bé gái bị bỏ rơi ở cổng về nuôi, 2 người đàn ông nhận cái kết sau 30 năm: "Sao cô lại đối xử với họ như vậy?”

Một đêm mùa đông năm 1985, gió lạnh cắt da. Ngôi làng nhỏ ở An Huy (Trung Quốc) tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng gió rít qua mái nhà.

Bỗng, từ ngoài cổng vọng lại tiếng khóc yếu ớt. “Đứa bé nào lại bị bỏ ngoài trời thế này?” - Cát Bảo Thiên, người đàn ông độc thân ngoài 40, quấn chặt mình trong chiếc áo bông cũ, xách đèn dầu đi về phía tiếng động.

Trước mắt ông là một bé gái nhỏ xíu, tím tái trong tấm khăn rách. Tiếng khóc đang lịm dần. “Tội nghiệp quá!” - ông vừa ôm chầm lấy đứa bé, áp vào ngực để sưởi ấm vừa nói. Trời tối om, chẳng thấy bóng dáng ai. Ông hiểu ngay rằng ai đó đã bỏ rơi đứa bé này trước nhà mình.

Cát Bảo Thiên không lấy gì làm dư dả, nếu không muốn nói là nghèo. Ông sống với em trai, cả 2 anh em đều chưa vợ con nhưng khi nghe tiếng khóc run rẩy kia, ông không nỡ quay đi và chậc lưỡi: “Thôi, cứ mang nó về đã. Không thể để nó chết cóng thế này…”

Bước vào nhà, em trai ông - Cát Bảo Dao - giật mình thấy anh bế đứa bé: “Anh nhặt ở đâu ra vậy?”. “Ở ngoài cổng nhà mình. Anh nghe có tiếng khóc nên vừa ra xem” - Cát Bảo Thiên thở dài.

Ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn, Cát Bảo Dao cười hiền: “Cô bé này xinh quá. Hay mình nuôi nó đi?”. Thế là họ giữ lại đứa bé, đặt tên Cát Hồng Hoa (thường gọi là Tiểu Hoa) với mong muốn con sẽ như bông hoa dại, kiên cường mà lớn lên.

Nhưng nuôi con nào dễ. Không đủ tiền mua sữa, hai anh em phải đi gõ cửa từng nhà xin. Có người thương mà san sẻ, có người lại xua đuổi. Họ nhẫn nhịn tất cả, chỉ cần Tiểu Hoa có cái ăn để sống.

Tiểu Hoa lớn dần, sớm biết mình khác với bạn bè, cô không có cha mẹ ruột, chỉ có “cha cả” và “cha hai”.

Ngày ngày, Cát Bảo Thiên ra công trường vác gạch từ tinh mơ, tối về vai đầy vết thương nhưng vẫn dúi nửa chiếc bánh bao nóng hổi cho con: “Tiểu Hoa, ăn đi, còn nóng đấy.”

Cát Bảo Dao tuy khù khờ nhưng thương con hết mực. Ngày mưa, sợ giày con ướt, ông cõng con tới trường, chân lội trần trong bùn.

Lũ trẻ trong làng chế giễu: “Cha mày là đồ ngốc!”. Tiểu Hoa tủi thân khóc. Nhưng về nhà, nhìn cha hai lom khom nấu cháo, vừa hát vừa cười, nỗi buồn tan biến. Đối với cô, họ là hai người cha tuyệt vời nhất thế gian.

Tiểu Hoa học rất giỏi, giấy khen dán kín tường. Mỗi lần cô đạt giải, 2 người cha hớn hở khoe khắp nơi: “Con gái tôi lại nhất lớp đấy!”. Nhưng Tiểu Hoa càng học lên cao thì học phí cũng ngày một đắt. Già yếu, không còn được thuê vác gạch, Cát Bảo Thiên phải đi nhặt nhạnh đồng nát khắp nơi để lấy tiền nuôi con ăn học.

Nhặt đứa bé gái bị bỏ rơi ở cổng về nuôi, 2 người đàn ông nhận cái kết sau 30 năm:

Tiểu Hoa học giỏi từ bé

Chứng kiến hết, Tiểu Hoa thầm hứa: “Sau này lớn lên, con nhất định để cha sống sung sướng.”

Năm 2008, Tiểu Hoa tốt nghiệp đại học, là người đầu tiên trong làng trở thành giáo viên. Cô không chọn thành phố mà xin dạy ở trường quê, để hằng ngày được gần cha.

Tháng lương đầu tiên, cô mua áo bông cho cha cả, giày ấm cho cha hai. Ông run run sờ tấm áo mới: “Tốn bao nhiêu tiền vậy con…”. “Từ nay con sẽ nuôi 2 người” - Tiểu Hoa cười.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cát Bảo Thiên đột quỵ, nằm liệt giường. Ban ngày Tiểu Hoa dạy học, tối về chăm sóc cha, chưa từng than thở.

Năm 2018, cha cả lâm bệnh nặng, bác sĩ khuyên buông xuôi. Tiểu Hoa bật khóc: “Không, con phải cứu cha, dù tốn bao nhiêu cũng được!”. Cô vét sạch tiền tiết kiệm, vay mượn khắp nơi để cứu mạng sống của cha.

Nhặt đứa bé gái bị bỏ rơi ở cổng về nuôi, 2 người đàn ông nhận cái kết sau 30 năm:

Tiểu Hoa và 2 cha của mình

Nhặt đứa bé gái bị bỏ rơi ở cổng về nuôi, 2 người đàn ông nhận cái kết sau 30 năm:

Cô hết lòng chăm sóc, chạy chữa cho cha

Câu chuyện của họ được cộng đồng biết đến, Tiểu Hoa còn nhận được bằng khen từ chính quyền địa phương là “Người con hiếu thảo”. Có người hỏi cô: “Không phải con ruột, sao cô lại đối xử với họ như vậy?”.

Tiểu Hoa nhìn 2 người cha - một ngồi xe lăn, một vẫn cười ngây ngô - rồi dịu dàng đáp: “Họ nuôi tôi từ bé. Giờ họ già, tôi chăm lại - đó là lẽ tự nhiên thôi”.

Nghe con trả lời, Cát Bảo Thiên bật khóc. Suốt đời không vợ con, nhưng cuối cùng ông có một cô con gái hiếu thảo hơn cả máu mủ. Có lẽ, đó chính là món quà mà số phận đã đền bù cho ông.

Lòng tốt giống như hạt giống, khi gieo xuống không ai thấy nhưng đến lúc nở hoa, ai cũng ngửi được hương thơm.

(Nguồn: Toutiao)

Các tin khác

Huỳnh Anh Tuấn đột quỵ tim, não

Sau hơn 80 ngày giành giật sự sống vì đột quỵ tim và não với nguy cơ tử vong 80%, diễn viên Huỳnh Anh Tuấn thông báo trở lại cuộc sống thường nhật, gửi lời cảm ơn khán giả và bác sĩ đã giúp anh vượt qua “cửa tử”. Lần đầu anh nói mình bị đột quỵ tim, não.

Khoảnh khắc tiêm kích F-16 của Ukraine khai hỏa

Không quân Ukraine công bố đoạn video ghi lại khoảnh khắc máy bay chiến đấu F-16 cùng hệ thống pháo binh đánh chặn nhiều tên lửa và máy bay không người lái của Nga trong cuộc giao tranh diễn ra hôm thứ Bảy (20/9).