Giáo viên muốn nhận quà gì vào Ngày Nhà giáo? Một phóng viên ở Trung Quốc đã phỏng vấn nhiều thầy cô ở các trường tiểu học và THCS vào dịp này.
Họ cho biết mình từng nhận được rất nhiều loại quà khác nhau như hoa, thiệp, kẹo… nhưng những món quà khiến họ nhớ mãi lại chính là những món rất nhỏ, rất bình dị nhưng chan chứa tình cảm.
Ký ức về những món quà đặc biệt trong ngày Nhà giáo
"Trong suốt 26 năm dạy học, món quà khiến tôi xúc động nhất là một miếng bánh nếp mà học sinh mang từ nhà đến từ tinh mơ, đi bộ hơn 20 dặm để đưa cho tôi" - cô giáo Quách Linh kể lại câu chuyện của mình từ hơn mười năm trước khi dạy ở một trường làng tại Cổ Lẵng.
Ở địa phương đó, người dân có phong tục ăn bánh nếp vào mùng Một tháng Mười. Gia đình học sinh đều không khá giả, trẻ con không có thói quen mua quà hay nói những lời tình cảm như trẻ thành phố. Sáng hôm ấy, một em nhỏ đặt gói bánh lên bàn cô rồi đỏ mặt chạy mất. Khi mở ra, cô thấy những miếng bánh nếp còn nóng, phủ đầy đường.
Hóa ra, để bánh kịp nóng khi đến tay cô, phụ huynh đã thức dậy từ nửa đêm để chuẩn bị. Trên đường đến trường, đứa trẻ chạy thật nhanh để giữ trọn hơi ấm. "Nhận món quà còn nóng hổi ấy mà mắt tôi cay xè. Với tôi, mọi món quà đắt tiền đều không thể so với sự chân thành trong miếng bánh nếp này".
Thầy Lưu Đại Quý, giáo viên Trường Nam Thành, kể rằng ông có một chiếc cốc thủy tinh, món quà từ một học sinh lớp 8 đã theo ông suốt 10 năm nay. Tay cầm chiếc cốc đã mòn nhẵn vì sử dụng quá nhiều. "Chiếc cốc chỉ vài nghìn đồng thôi, nhưng tôi trân trọng tấm lòng phía sau nó nhiều hơn".
Thầy Dương Kiến Hoa, với 30 năm đứng lớp, mỗi năm đều nhận được tin nhắn chúc mừng của học trò cũ. Có em gửi tin báo hiếu công việc, có em kể chuyện gia đình giống như những người bạn lâu năm tâm sự. Với thầy, không món quà nào quý giá bằng việc học trò vẫn nhớ về thầy với lòng trân trọng.
Với thầy, những năm 90, tình cảm thầy trò giản dị mà bền lâu, xuất phát từ sự tin cậy chân thành.

Arnh minh họa
Những lời chúc khiến thầy cô rơi nước mắt: "Tấm lòng ấy tôi hiểu"
Ngày lễ, có học sinh chuẩn bị quà từ rất sớm, có em ghé cửa hàng mua vội một bông hoa. Cho dù là món quà lớn hay nhỏ, điều khiến giáo viên cảm động nhất chính là sự chân thành.
Cô Tằng Lượng, chủ nhiệm lớp 4, nhớ lại có năm cô bị ốm phải nghỉ ở nhà. Một học sinh không thấy cô ở trường liền nhờ mẹ đưa đến tận khu chung cư tìm cô, trao tận tay bó hoa giấy hai mẹ con đã làm suốt kỳ nghỉ hè. Nhận bó hoa, cô bật khóc vì cảm giác được trân trọng.
Cô Quách Linh, người từng dạy ở vùng nông thôn cũng nói cô không mong học trò tốn tiền mua quà. Những tờ giấy nhỏ ghi lời chúc, những ngôi sao bé xíu giấu trong vở, những món đồ handmade đơn giản… đều khiến cô nhớ mãi: "Quà có thể rất bình thường, nhưng tấm lòng thì không hề bình thường".
Thầy Trần Duệ, vừa là giáo viên vừa là phụ huynh của một bé lớp 2, chia sẻ rằng trẻ ngày nay sống trong môi trường vật chất đầy đủ nên dễ quên mất sự biết ơn. Vì vậy, khi con trai tự mình đề nghị tặng quà cho thầy cô, chỉ cần nằm trong khả năng của trẻ, anh luôn ủng hộ đó là một cách để con học về lòng biết ơn.
Nhưng giáo viên thì lại có một nỗi băn khoăn khác: Có nên nhận quà hay không?
"Nhận quà, lòng sẽ thấy nặng nề vì ngại mang ơn phụ huynh", thầy Duệ bày tỏ.
Ông nói mình có nguyên tắc:
Quà nhỏ, do học sinh tự chuẩn bị: nhận.
Quà giá trị lớn, do phụ huynh cố tình tặng: từ chối.
Đa số thầy cô đều cho rằng: sự tiến bộ của học trò mới là món quà lớn nhất.
Ngày Nhà giáo không phải để so xem ai tặng quà, ai không. Không thầy cô nào vì một món quà mà thiên vị, cũng không ai vì học sinh không tặng gì mà coi nhẹ. Điều họ mong đợi, đơn giản chỉ là một câu: "Thầy/cô ơi, con cảm ơn. Chúc thầy/cô ngày nhà giáo vui vẻ". Với người làm nghề giáo, đôi khi chỉ cần vậy cũng đủ ấm lòng cả năm.












