Sức khỏe - Đời sống

Thanh Niên và tôi: Câu chuyện của cộng tác viên "tạm trú" ở Mỹ

Thực ra tôi bắt đầu viết báo từ hồi cấp hai và tính ra cũng gần 20 đầu báo mà tên mình từng được có trong danh mục nhận nhuận bút. Nhưng với Thanh Niên cũng khá lâu mới xuất hiện vì duyên... muộn màng.

Bén duyên qua một cuộc thi

Hồi năm 2000, khi báo giấy vẫn đang còn "hót hòn họt" trên quầy kệ thì Thanh Niên là một trong hai nhật báo được độc giả đón đọc nhiều nhất, trong đó có tôi. Mà thú thật hồi đó sinh viên làm gì có nhiều tiền nên chỉ dám làm quen với mấy chị trực quầy báo ở Bưu điện Huế - là đồng nghiệp của mẹ tôi - để xin được lướt qua nội dung một tí mỗi trưa đi học về, hoặc trước ca học buổi chiều, để nắm bắt tình hình trong nước và thế giới khi internet vẫn còn là thứ gì đó xa xỉ.

Cũng có đam mê viết báo từ nhỏ nên thời gian này, tôi "mê mệt" nhà báo Bùi Ngọc Long (phóng viên thường trú của Báo Thanh Niên tại Huế). Cũng nhiều lần "truy tìm tung tích" anh phóng viên này là ai, nhà ở đâu rồi giả vờ va quệt... để làm quen và vác bút đi theo học hỏi kinh nghiệm. Nhưng một phần tôi cũng chỉ là chàng sinh viên ngoại đạo, không theo chuyên ngành báo chí, cũng như khi ấy Báo Thanh Niên cũng chưa có văn phòng cố định ở Huế nên việc làm quen càng khó hơn.

Và "tình yêu chôn giấu" gần 20 năm sau mới được... nói lên lời sau đó.

Có lẽ, tòa soạn Báo Thanh Niên bắt đầu biết đến tên tôi qua cuộc thi Hành trình mơ ước phối hợp với Công ty Du lịch Hoàn Mỹ tổ chức năm 2018.

Tôi đoạt giải nhất ảnh chung cuộc với một khoản thưởng kha khá. Hơi tiếc là tôi vắng mặt trong buổi trao giải do vẫn còn ở Mỹ nên không có được cơ hội một lần đến thăm tòa soạn, điều mà hồi ra trường làm việc ở TPHCM tôi nhiều lần qua địa chỉ số 248 Cống Quỳnh (quận 1, tòa soạn cũ) từng muốn vào xem trong đó có gì đặc biệt mà mê hoặc mình từ nhỏ đến vậy?

Sau cuộc thi, tôi đã làm quen thêm nhiều anh chị phóng viên nhận bài, chấm thi... nên mạnh dạn đề xuất xin tiếp tục được gửi bài du lịch cho báo.

Thanh Niên và tôi - Ảnh 1.

Nhờ đoạt giải nhất một cuộc thi do Báo Thanh Niên phối hợp tổ chức nên tôi có cơ hội trở thành cộng tác viên

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Cho đến một ngày đẹp trời, được sự giới thiệu của anh Trần Việt Hưng (hiện nay là Phó tổng biên tập Báo Thanh Niên), tôi nhận được cuộc gọi từ anh Dương Thành Trung, Trưởng ban phóng viên - Thanh Niên Online khi đó trong vai "tuyển trạch viên" mời tôi làm cộng tác viên của báo tại Mỹ, viết về mảng đời sống nơi xứ người một cách nhẹ nhàng không "đao to búa lớn" hay có tính chất chính trị.

Khi tôi trình bày phong cách viết bài tưng tửng của mình, không theo phong cách báo chí truyền thống nghiêm túc, anh ủng hộ vì bạn đọc cũng cần những bài viết dễ đọc, lối hành văn đơn giản nói chung là phóng khoáng hơn trước đây.

Từ đó tôi và nhóm biên tập mảng đời sống xã hội "vào phom" rất nhanh để cho ra nhiều bài viết về nước Mỹ tưởng như xa xôi mà rất gần gũi, thậm chí rất "update" là đằng khác.

Khi câu nói "tiền nhiều để làm gì" gắn liền với ông Đặng Lê Nguyên Vũ, vua cà phê Việt mới viral thì từ Mỹ tôi đã có bài viết về Việt kiều phải làm gì để có nhiều tiền trong bài Việt kiều Mỹ 'cày' gì để có nhiều tiền: 'Tôi làm rửa chén, chùi toilet!'; hay khi ở Việt Nam vừa có vụ hỗn chiến bằng súng thì tôi trong vai "phóng viên chiến trường" từ Mỹ đã có bài viết về Người Việt đi shopping... mua súng ở Mỹ.

Và từ đó, hàng chục bài viết khác đều đặn ra đời được độc giả đón nhận và đặc biệt Thanh Niên Online ưu ái dành riêng một tag riêng với tác giả mang tên tôi để tổng hợp tất cả các bài viết của mình ở đây.

Cuộc hội ngộ giữa lòng cố đô

Mùa hè năm 2022, nhận được cuộc gọi của anh Dương Thành Trung cho cuộc gặp mặt chóng vánh của một số gia đình thành viên Báo Thanh Niên ra Huế tham quan với mật lệnh "Cộng tác viên lâu năm đến muộn 5 phút là phạt 1 chai". Vậy là mọi công việc đều được tôi bỏ sang một bên để có lần gặp gỡ trực tiếp đầu tiên sau gần 5 năm chỉ biết í a í ới qua email.

Cảm giác xúc động khó tả khi gặp những người đồng nghiệp đi trước, được "ba mặt một lời" tám chuyện bên ly bia Huda mát lạnh khi trời miền Trung đang đổ lửa lên mái ngói nhà hàng khiến cho một phóng viên trẻ say nắng phải nằm lay lắt một góc.

Điều thú vị hơn nữa là tôi được lần đầu gặp trực tiếp anh Bùi Ngọc Long "người trần mắt thịt", điều mà gần 20 năm trước "có một khát khao có một ước ao" mãi cũng không thành hiện thực...

Thanh Niên và tôi - Ảnh 2.

Tôi phải tranh thủ chen chân trong một lần tác nghiệp tại chương trình ca nhạc đón tết của người Việt tại Choctaw casino & resort (Oklahoma)

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Bẵng đi một thời gian bận rộn công việc nên tôi cũng chỉ xuất hiện thêm 1-2 lần trên Thanh Niên Online ở những bài viết mà mình là nhân vật được đề cập đến chứ không còn là tác giả.

Cho đến khi cuộc đời đưa đẩy, năm 2024, nước Mỹ lại dang tay đón gia đình chúng tôi trở lại vậy là lời nhắn xin nhận lại vai trò "phóng viên... tái tạm trú" đã được gửi đến tòa soạn.

Hưởng ứng chương trình viết về các gương mặt tiêu biểu của người Việt ở nước ngoài của Thanh Niên Online, tôi luôn nỗ lực tìm kiếm nhiều nhân vật có thành tựu trong nhiều lĩnh vực ở Mỹ để đến gặp trực tiếp và gửi về nhiều bài phỏng vấn "truyền lửa" cho thanh niên nước Việt.

Cho dù có chút xáo trộn trong việc sắp xếp lại các cơ quan truyền thông báo chí thời gian qua nhưng nhiều bài viết về nước Mỹ lại tiếp tục được đăng tải như là một kênh thông tin chính thống mang tới cho độc giả nhiều khía cạnh trong đời sống của những gia đình người Việt ở đất nước cờ hoa.

Xin cảm ơn Thanh Niên qua những trang báo đã là cầu nối thông tin văn hóa giúp cho nước Mỹ xa xôi mà như gần bên.

Câu chuyện của cộng tác viên 'tạm trú' ở Hoa Kỳ - Ảnh 1.

Các tin khác

Trần Nghiên Hy bị chỉ trích

Cuộc hôn nhân kéo dài 9 năm của Trần Hiểu và Trần Nghiên Hy đã kết thúc. Tuy nhiên, hiện tại Trần Nghiên Hy bị chỉ trích vì lợi dụng chồng cũ.

iPhone bị chê ngày càng nhiều lỗi

iPhone bị đánh giá ngày càng nhiều lỗi, được cho là do iOS ngày càng cồng kềnh, người dùng kéo dài thời gian sử dụng thiết bị cũ và biến động nhân sự tại Apple.