Chỉ cần nghe tin bão đến thì nơi đó sẽ là nơi hứng chịu đầu tiên. Thương lắm, yêu lắm mà không thể giúp cũng chẳng thể làm gì được. Chỉ có thể cầu mong cho nơi ấy được bình yên và vượt qua sóng gió.
Lần đầu tham gia cuộc thi, tôi vô cùng hồi hộp
Lần đầu tiên tham gia cuộc thi nên tôi vô cùng hồi hộp và mong chờ. Khi tôi gửi bài đến quý báo cũng chỉ hy vọng khi Ban biên tập đọc bài của mình sẽ cảm nhận được chút gì đó tình cảm mà bản thân tôi đã gửi gắm trong bài viết đó. Một tình cảm chân thành không phô trương hay vì điều gì cả. Chỉ là nhờ vào những câu chữ mà nói hộ lòng mình. Chỉ muốn góp một phần nhỏ bé vào tình yêu lan tỏa mà gửi đến mảnh đất ấy. Bởi khi quý báo tổ chức cuộc thi thì cũng là lúc những cơn bão đang liên tiếp đổ về mảnh đất nhỏ bé ấy.
Sức mạnh của cuộc thi ấy mạnh mẽ tới mức Ban tổ chức phải kéo dài thêm thời gian của cuộc thi. Khi ấy miền Trung liên tiếp hứng chịu các cơn bão đổ về trong vòng hơn một tháng. Rồi cả những hy sinh và mất mát vô cùng to lớn không gì có thể kể xiết. Những người anh hùng đã hy sinh trong thời bình. Những người lính đã không thể trở về và chẳng có phép màu nào xảy ra với những người anh hùng ấy.

Tôi vẫn luôn muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Ban tổ chức cuộc thi đã cho tôi cơ hội để thể hiện tấm lòng của mình
ẢNH: TGCC
Khi viết bài gửi đến quý báo tôi đã viết về thảm kịch sạt lở thủy điện Rào Trăng 3. Khi viết những dòng ấy, cảm xúc của tôi vẫn còn vẹn nguyên. Khi tôi vẫn còn đang gõ lạch tạch trên chiếc laptop thì nước mắt tôi cũng đã nhòa đi từ lúc nào. Những dòng nước mắt ấm nóng chảy trên gò má tôi mà tôi không thể kìm lại được.
Tôi đã luôn hy vọng về một phép màu sẽ xảy ra nhưng hy vọng càng lớn thì sự thật nghiệt ngã đã khiến tôi đổ gục. Khi ấy tôi chỉ có thể nói lên cảm xúc của bản thân thông qua những dòng tâm sự ấy. Bao yêu thương, bao hy vọng tất thảy tôi đều gửi gắm vào trong đó. Và vẫn luôn mong muốn một điều kỳ diệu sẽ xuất hiện.
Chia sẻ với mảnh đất miền Trung
Hằng ngày, tôi xem chương trình thời sự theo dõi cập nhật về tình hình mưa lũ ở miền Trung. Và rồi chẳng có một phép màu nào, cũng chẳng có một tia hy vọng nào dù mong manh nhất. Tất cả đều được phơi bày ra trước mắt vẫn là một sự thật trần trụi. Vậy nên thông qua cuộc thi tôi muốn bày tỏ lòng mình, muốn được chia sẻ một chút gì đó với mảnh đất miền Trung nắng gió ấy.
Dù bài viết chẳng đủ mạnh mẽ để mang lại một tiếng nói nào đó nhưng có lẽ nó cũng đã chạm được đến trái tim của Ban biên tập. Nhận được thư của Ban biên tập viết vào chuyên mục mới, lòng tôi vui sướng vô cùng, mọi cảm xúc đều vỡ òa. Tôi luôn muốn gửi lời cảm ơn tới quý báo đã tạo cho tôi cơ hội được viết. Bởi tôi biết mình đang đi trên con đường như thế nào mà tôi lại mới chỉ ở vạch xuất phát.
Vậy nên, cơ hội quý báo trao cho tôi khiến tôi vô cùng trân trọng và biết ơn. Bởi đó không chỉ là cơ hội mà còn là thử thách để tôi vượt qua chính mình, vượt qua giới hạn của bản thân. Cơ hội ấy đã củng cố thêm niềm tin cho tôi, tiếp thêm động lực cho tôi khi bước đi trên con đường này. Dù chẳng biết tương lai về sau sẽ ra sao thì với tôi đó cũng là một sự khích lệ vô cùng to lớn.
Đặt những bước chân đầu tiên, những viên gạch đầu tiên cho niềm yêu thích của mình với tôi chưa bao giờ dễ dàng. Nó không chỉ là thử thách của bản thân tôi mà còn là dấu mốc cho cuộc đời mình. Ai cũng cần bước qua giới hạn của chính mình thì mới biết mình là ai và mình cần gì. Thất bại có, nản lòng có, nghi ngờ về bản thân cũng có nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ cuộc.
Cảm ơn Báo Thanh Niên đã cho tôi động lực để bước tiếp. Tôi vẫn luôn muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Ban tổ chức cuộc thi đã cho tôi cơ hội để thể hiện tấm lòng của mình. Cảm ơn Báo Thanh Niên đã tổ chức cuộc thi đầy ý nghĩa như vậy. Cảm ơn Ban biên tập Báo Thanh Niên đã tạo cho tôi cơ hội viết nhiều hơn trên chặng đường đã qua.

















