Gửi bài cho Thanh Niên, chờ đợi...
Suy nghĩ ấy nhen nhóm và nung nấu ngày càng mãnh liệt. Khi lượng đã đủ thì chất sẽ chuyển mình. Ấy là chiều đông, là khi Thanh Niên tổ chức cuộc thi viết về bóng đá. Đi thi là cách tốt nhất để cái tên của mình xuất hiện trên tờ báo thân yêu, phải không? Tự hỏi mình như thế và mình đã làm thế.
Nghĩ lại, khi ấy mình đã có hai mươi năm viết, nhưng chưa một lần đến bên Thanh Niên, điều đó như một vết gợn, mình đã thật sự nghĩ như thế, coi đó là sự yếu kém của bản thân. Sẽ như thế nào đây khi cảm xúc lúc nào cũng nghèn nghẹn?

"Tự hỏi bao giờ sẽ đặt chân đến tòa soạn báo này một lần nữa, tờ báo lên bài khó bậc nhất Việt Nam"
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Mình gửi bài vào hệ thống của cuộc thi và chờ đợi trong hy vọng. Mình bật nhạc, nhạc disco sôi động của những năm tám mươi, nhạc rock với những tiếng guitar điện mạnh mẽ để tạm chặn lại dòng cảm xúc dâng cao. Kết thúc là tiếng đàn flamenco du dương như muốn an ủi một kẻ đang nghĩ ngợi theo chiều không ổn. Mình vẫn có bài trên báo khác, vẫn không phải là kẻ vô dụng. Thế có đủ không?
Và rồi tên mình xuất hiện trên tờ báo yêu quý
Thế rồi, đến một ngày, tự nhiên cái tên của mình xuất hiện trên tờ báo yêu quý. Cảm xúc không bùng nổ như núi lửa tuôn trào, mà chỉ đơn giản là một ly bia ăn mừng thật xứng đáng. Ôi Thanh Niên, tờ báo tận trong miền Nam, một xứ sở đầy yêu thương và hoài niệm, một vùng đất đặt chân đến chỉ để lang thang khắp đường phố ăn hàng quà bánh vỉa hè, ghé qua mấy tòa soạn mong mỏi sẽ được đến với tư cách khác chứ không chỉ là độc giả.
Cuộc gọi năm nào cứ văng vẳng đâu đây: "Bạn ơi chúc mừng bạn đã đoạt giải, mời bạn đến dự lễ trao giải của Thanh Niên". Chỉ thế thôi, chắc là tác giả nào cũng được mời như thế nhưng nó thật sự có ý nghĩa trong nghiệp viết của mình. Rút vội chiếc điện thoại cũ ra, lần mò trong hàng ngàn bức ảnh chỉ để nhìn lại một khoảnh khắc thật ngọt ngào, là dấu son chiến tích của một tay viết "ngoài luồng" như ai đó khinh khỉnh nhắn tin. Dù sao cũng đã xuất bản được 2 cuốn truyện rồi, ai nói gì thì cũng ổn thôi, đó là suy nghĩ của mình khi tình cờ đọc được một comment chê bai trên mạng xã hội.
Thanh Niên, cái tên không chỉ đơn giản là tên. Lần đến tòa soạn mình vẫn nhớ. Đến khi anh bạn phụ trách kế toán đưa ra một phong bì với tiền nhuận bút bên trong, mình run run đón lấy mà tay vẫn mướt mồ hôi. Cầm bút, ký vào trong tờ biên nhận, chào rồi chia tay, lại tự hỏi bao giờ sẽ đặt chân đến tòa soạn báo này một lần nữa, tờ báo lên bài khó bậc nhất Việt Nam.
Một ngày nào đó…









