Sức khỏe - Đời sống

Tôi thà "chịu nhục" ở rể còn hơn tốn tiền thuê nhà 10 triệu đồng/tháng

Tôi năm nay 35 tuổi, là nhân viên kinh doanh của một công ty dược phẩm, thu nhập khoảng 30 triệu đồng/tháng. Vợ trẻ hơn tôi 7 tuổi, làm giáo viên ở một trung tâm tiếng Anh, thu nhập ổn định 15 triệu đồng/tháng.

Chúng tôi kết hôn được 5 năm, có một bé trai 3 tuổi. Ba năm đầu mới cưới, chúng tôi ở thuê tại căn hộ tập thể cũ giá 5 triệu/tháng. Khi con trai chào đời, vì muốn tiện nghi hơn, cả nhà chuyển sang căn chung cư có nhà trẻ ở tầng 1, giá thuê 10 triệu đồng. Cộng thêm tiền điện nước, internet, phí dịch vụ..., mỗi tháng chúng tôi tiêu tốn hơn 12 triệu đồng để có chỗ "chui ra chui vào".

Tiền cho con đi học mẫu giáo cũng tốn đến 10 triệu đồng/tháng. Mỗi tháng, cả nhà chi hết khoảng 35 triệu đồng, nên tiết kiệm được không đáng là bao. Bạn bè nhìn vào, ai cũng bảo gia đình tôi dư sức sống thoải mái, nhưng họ đâu hiểu, giữa Thủ đô, với áp lực nuôi con, thu nhập 45 triệu đồng/tháng chỉ đủ tiêu , thêm một khoản dự phòng nhỏ.

Hai vợ chồng quyết tâm phải tiết kiệm để mua nhà. Chúng tôi tính toán, nếu mỗi tháng dè xẻn hết mức để dư ra 15 triệu đồng thì phải mất gần 30 năm mới đủ tiền cho một căn hộ xa trung tâm . Hiện tại gia đình tôi "ném đi" 120 triệu đồng tiền thuê nhà mỗi năm, tốn 3,6 tỷ đồng cho 30 năm nếu giá không đổi.

May mắn, bố mẹ vợ tôi là người Hà Nội, có căn nhà mặt đất rộng rãi đầy đủ tiện nghi, đủ chỗ cho 3 gia đình nhỏ sinh sống. Ông bà có hai cô con gái, vợ tôi là con út; chị gái đã đi lấy chồng. Căn nhà khang trang lại dư thừa phòng ngủ. Bố mẹ vợ vẫn còn đi làm nên nhà cửa thường xuyên vắng tiếng người.

Tôi chọn ở rể để tiết kiệm tiền mua nhà riêng, có cuộc sống sau này sung túc. (Ảnh minh họa: AI)

Hồi sắp cưới, vợ tôi ngỏ ý muốn về ở cùng bố mẹ để khi có con thì tiện nhờ cậy ông bà trông cháu, và tiết kiệm chi phí. Tôi phản đối kịch liệt. Đàn ông nào có ai muốn đi ở rể. Tôi sợ mình mang tiếng "chó chui gầm chạn" và bị coi thường .

Thế nhưng gần đây, sau nhiều đêm trằn trọc, tôi đã chọn sống thực dụng thay cho cái sĩ diện hão huyền. Tôi đặt bút tính toán, nếu không thuê nhà đắt đỏ và tiết kiệm chi tiêu nhiều hơn thì khoảng 10 năm là có thể mua được nhà riêng.

Cuộc sống ở nhà ngoại ban đầu không hề dễ dàng. Bố mẹ vợ đều là người kỹ tính. Vợ lại thường làm việc tại trung tâm tiếng Anh vào buổi tối hay cuối tuần nên việc bếp núc, dọn dẹp do tôi đảm nhận, còn ông bà giúp đón cháu và trông cháu.

Tôi phải dần thích nghi với phong cách của nhà vợ. Khẩu vị ăn không quá khác do tôi ăn cơm vợ nấu trong thời gian dài. Vất vả nhất là phải dọn dẹp nhà cửa theo nếp của ông bà, hay nhiều khi phải chở ông bà đi công nọ việc kia.

Tuy nhiên, điều khiến tôi áp lực hơn cả là những lời bóng gió từ họ hàng bên vợ. Chú bác, cô dì ở gần mỗi lần sang chơi lại nhìn tôi bằng ánh mắt xem nhẹ, vừa dò xét, tò mò vừa có chút mỉa mai. Họ chẳng ngại nói mát nói mẻ kiểu: "Anh này sướng nhỉ, ở rể chả phải lo tiền nhà tiền cửa gì" hoặc có khi thẳng thừng hơn : "Thằng này giỏi giang thế mà cuối cùng vẫn phải về dựa hơi nhà vợ"... Dù cố gắng phớt lờ nhưng những câu nói ấy thực sự đâm sâu vào lòng tự trọng của tôi.

Đã có lần, tôi nghe mẹ vợ nói nhỏ với vợ: "Con xem bảo anh ấy cuối tuần chịu khó dọn dẹp nhà cửa kỹ hơn một chút. Ở chung nhà với nhau thì phải biết ý hơn chứ".

Dù biết đó là lời góp ý chân thành, tôi vẫn cảm thấy căng thẳng vì lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của bố mẹ vợ. Khi ông bà có gì khó chịu do việc bên ngoài thì tôi dù rất mệt mỏi do công việc cũng không dám thở mạnh, cố ân cần chu đáo.

Tôi tự nhắc nhở mình: "Đàn ông phải nhìn vào mục tiêu lớn. Sĩ diện có làm ra tiền không? Sĩ diện có giúp con tôi được học ở trường tốt hơn không?". Tôi ép mình chịu nhục để nhanh chóng thực hiện ước mơ mua nhà.

Thời gian trôi qua, cuộc sống dần dễ chịu hơn. Tôi thay đổi cách nhìn, không coi mình là người ở rể mà là con cái trong nhà; là con cái thực sự thì khi bị mắng hay bị nhắc nhở sẽ không chạnh lòng mà đón nhận một cách cởi mở, thoải mái hơn. Tôi chủ động giúp bố vợ công chuyện, đưa đón mẹ vợ đi chợ, cuối tuần dọn dẹp nhà cửa. Tôi làm tất cả những điều đó không chỉ vì trách nhiệm, mà còn muốn gia đình tốt hơn. Ở rể đối với tôi không còn là chuyện chịu nhục nữa, đơn giản là con cái sống chung với bố mẹ, một phương án phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Nhờ có bố mẹ vợ phụ giúp trông con nhỏ, hai vợ chồng cũng có nhiều thời gian riêng tư hơn. Dù đôi khi gia đình có xung khắc trong cách dạy dỗ trẻ nhưng cuối cùng vẫn tìm được tiếng nói chung.

Số tiền thuê nhà 10 triệu đồng/tháng trước đó giờ nằm trong tài khoản tiết kiệm của vợ chồng tôi. Sau gần hai năm ở rể, chúng tôi đã dư ra một khoản kha khá, cộng với tiền thưởng cuối năm và tiền tích lũy trước đây, ước mơ mua nhà đang dần dần trở nên khả thi.

Giờ có ai bóng gió móc mỉa chuyện ở rể, tôi cũng bơ đi, dù sống nhà vợ lắm khi cũng có những phút chạnh lòng, nhưng còn hơn cả đời ở trọ mà tiền vẫn không có. Tôi chấp nhận gác lại sĩ diện hão huyền để mang lại mái nhà cho vợ con.

Các tin khác

Tuyệt đối không làm điều này với Sổ hộ khẩu, Thẻ căn cước

Công an TP Hà Nội vừa phát đi cảnh báo nóng về thủ đoạn lừa đảo tinh vi đánh vào tâm lý cần vốn gấp dịp cuối năm 2025. Các đối tượng xấu đang giả danh nhân viên ngân hàng để thu thập hình ảnh giấy tờ tùy thân của người dân nhằm mục đích làm giả hồ sơ và chiếm đoạt tài sản.

Từ đường Trường Sơn đến những cung đường làng: Lý do thật sự phía sau quyết định gây ngạc nhiên cả xóm của một cựu chiến binh 73 tuổi khi chuyển sang xe điện?

Dù từng gắn bó cả tuổi trẻ với tiếng động cơ xăng trên đường Trường Sơn, ông vẫn là người đầu tiên trong xóm chọn xe điện, một quyết định không e dè, không chần chừ và mở đầu cho sự thay đổi đầy bất ngờ ở vùng quê yên bình này.