Có một sự thật ít ai nói ra: ví tiền của đàn ông thường thủng không phải vì nhu cầu thiết yếu, mà vì những khoản chi để giữ hình ảnh. Nhiều người không tiêu cho mình, cũng chẳng phải cho gia đình, mà để không bị bạn bè, đồng nghiệp, xã hội đánh giá.
Một chiếc xe hơi không chỉ là phương tiện đi lại, nó còn là tuyên ngôn về vị thế. Một bộ máy tính, điện thoại đời mới nhiều khi không phục vụ công việc, mà chỉ để không tụt lại trong hội nhóm. Những cuộc nhậu, bữa khao bạn bè đôi khi không đến từ niềm vui, mà là nỗi sợ bị coi thường nếu rút ví chậm hơn người khác.

Ảnh minh hoạ
Sĩ diện, với đàn ông, giống như một loại thuế vô hình. Mỗi năm, họ có thể mất vài chục đến vài trăm triệu chỉ để duy trì hình ảnh không kém cạnh ai. Điều này đặc biệt phổ biến trong giai đoạn tuổi 25-35: vừa bắt đầu có thu nhập ổn định, vừa chịu áp lực chứng minh bản thân. Cái bẫy ở chỗ, những khoản chi này thường không tạo ra giá trị tài sản. Xe mất giá, đồ công nghệ nhanh lỗi thời, bữa tiệc hôm qua chỉ còn lại hóa đơn nhưng khoản nợ thì vẫn lù lù.
Tài chính cá nhân của đàn ông vì thế dễ rơi vào vòng xoáy: thu nhập cao, nhưng tích lũy thấp; làm nhiều năm, nhưng không để lại tài sản bền vững. Sự khác biệt giữa người khôn ngoan và người mãi quay cuồng nằm ở việc nhận ra: sĩ diện không trả lãi suất, chỉ có nợ là sinh sôi.

Ảnh minh hoạ
Đàn ông hoàn toàn có thể chọn một cách tiêu khác. Vẫn được phép khao bạn, nhưng thay vì vay tín dụng, hãy trích từ một quỹ “chi tiêu xã hội” được lên kế hoạch. Vẫn được phép mua xe, nhưng tính toán chi phí nuôi xe dài hạn trước khi xuống tiền. Vẫn được phép có món đồ công nghệ mới, nhưng hãy chắc rằng nó mang lại hiệu quả cho công việc hoặc cuộc sống.
Khi dám đối diện với sĩ diện của chính mình, đàn ông sẽ thấy ví tiền đỡ thủng hơn nhiều. Bởi cuối cùng, thứ định nghĩa bản lĩnh không phải là số hóa đơn bạn ký, mà là tài sản bạn giữ được sau nhiều năm lao động.