Nhiều người trẻ không nghèo vì tiêu hoang mà nghèo vì quá tin rằng mình đang tiết kiệm. Thói quen phổ biến nhất là luôn chọn phương án rẻ nhất: đồ rẻ thì mua, có khuyến mãi thì chốt, miễn là ít tiền ở thời điểm trả. Nghe hợp lý, nhưng đây chính là kiểu tiết kiệm càng duy trì lâu thì ví tiền càng teo lại.
Vấn đề nằm ở chỗ đồ rẻ hiếm khi đi kèm tuổi thọ dài. Một món giá thấp thường đồng nghĩa với chất lượng thấp, nhanh hỏng, nhanh phải thay. Lúc mua bạn chỉ mất vài chục nghìn, nhưng sau vài tháng lại tiếp tục mua lần nữa. Khi các khoản chi nhỏ này lặp đi lặp lại, tổng tiền bạn bỏ ra trong một năm luôn cao hơn rất nhiều so với việc mua một món bền ngay từ đầu.
Ảnh minh hoạ
Nguy hiểm hơn, kiểu tiết kiệm này tạo ra cảm giác an tâm giả tạo. Bạn nghĩ mình đã mua rẻ rồi nên không cần soi lại chi tiêu, không cần tính chi phí dài hạn, càng dễ “xuống tiền” cho những món rẻ tiếp theo. Sale rẻ là mua, đồ rẻ là lấy, nhà thì đầy những món lặt vặt nhưng chẳng món nào dùng được lâu. Tiền không mất một lần lớn, mà rỉ ra từng chút mỗi ngày.
Thực tế rất đơn giản: người mua rẻ thường tốn nhiều hơn người mua đắt. Một món dùng được một năm luôn rẻ hơn bốn món chỉ dùng được ba tháng. Nguyên tắc này đúng với đồ bếp, đồ điện, quần áo, giày dép, thậm chí cả những khoản chi sinh hoạt hằng ngày. Khi bạn chỉ nhìn vào giá mua mà bỏ qua số lần phải mua lại, bạn đang tự đẩy mình vào vòng lặp tiêu tiền không lối thoát.
Muốn tiết kiệm thật sự, cần đổi cách nghĩ. Tiết kiệm không phải là trả ít tiền nhất ở thời điểm mua, mà là giảm số lần phải chi tiền trong tương lai. Mua đúng món, dùng lâu, ưu tiên chất lượng cho những thứ sử dụng mỗi ngày và tính chi phí theo thời gian sử dụng mới là cách giữ tiền hiệu quả.
Tiết kiệm không sai. Nhưng nếu tiết kiệm bằng cách luôn chọn cái rẻ nhất, bạn đang đánh đổi sự an tâm ngắn hạn bằng cái giá dài hạn. Và đó là lý do vì sao có những người tiết kiệm suốt nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn không dư được đồng nào.











