Tôi từng nghĩ nỗi xấu hổ lớn nhất của một người đàn ông là khi đánh mất công việc. Nhưng hóa ra, cảm giác đau đớn hơn là bị vợ đem ra bịa đặt, kể xấu trên mạng xã hội để bán hàng.
Tôi thất nghiệp 3 tháng. Công ty cắt giảm nhân sự, phòng ban tôi bị giải thể. Tôi về nhà với chiếc thùng đựng vài đồ cá nhân, cố mỉm cười với vợ. Cô ấy bảo tôi đừng lo, bán hàng trên mạng cũng đủ lo chi tiêu trong thời gian tôi tìm công việc mới.
Tôi đã rất biết ơn vợ. Nhưng tôi bỗng nhận ra, mình đang trở thành… "nguyên liệu" để cô ấy kinh doanh.

Tôi ức chế khi bị vợ lợi dụng để bán hàng trên mạng (Ảnh minh họa: iStock).
Vợ tôi bán quần áo và đồ gia dụng trên mạng xã hội. Khách cũng có, đơn khá ổn. Nhưng một ngày, tôi tình cờ thấy cô ấy đăng một bài viết dài kể chuyện chồng “vô tâm, ham chơi”, “để vợ nai lưng làm đủ thứ còn mình nằm dài xem điện thoại”.
Câu chữ lắt léo, mỉa mai, thêm vài chi tiết bi hài như tôi không biết thay bóng đèn, không biết rửa bát, thậm chí còn để con mặc quần trái khi đi học. Tôi hỏi vợ, cô ấy cười nhẹ: “Tăng tương tác thôi mà. Người ta thích đọc chuyện đời tư. Nhờ mấy bài đó mà em bán được gấp đôi đấy”.
Tôi im lặng. Khi ấy, tôi nghĩ chỉ là một lần. Nhưng rồi lần một kéo theo lần hai, lần 3. Cứ mỗi khi chuẩn bị phát sóng trực tuyến, vợ lại lôi tôi ra làm đề tài câu chuyện.
Việc nhỏ xíu trong nhà cũng bị cô ấy biến tấu thành câu chuyện gây cười, giễu cợt, hoặc khiến người xem thương cảm cho cảnh lấy phải ông chồng chẳng được tích sự gì.
Tôi thấy mình bị biến thành trò tiêu khiển cho một đám người xa lạ. Nhưng tình cảnh thất nghiệp khiến tôi không dám nổi nóng. Tôi sợ làm vợ đau lòng. Tôi sợ mình trở thành gánh nặng thêm nữa.
Cho đến hôm đó, tôi gặp chuyện khiến tôi muốn chui xuống đất trốn. Tôi đến buổi phỏng vấn xin việc. Anh quản lý nhân sự trông khá trẻ bỗng cười hỏi tôi:
“Anh là người hay mặc quần trái cho con như vợ anh kể đấy à?”.
Tôi đứng hình. Hóa ra, cậu ấy là một trong hàng chục nghìn người theo dõi vợ tôi trên mạng. Tôi không biết phải trả lời thế nào ngoài một nụ cười méo mó. Buổi phỏng vấn hôm đó, tôi cố gắng hết sức nhưng tâm trí rối bời, kết quả là tôi trượt.
Tôi không dám trách ai, cũng không dám trách vợ. Nhưng nỗi tủi hổ dồn lên khiến tôi nghẹn đến mức muốn bỏ đi thật xa. Tối ấy, tôi nói chuyện với vợ. Đây là lần thứ bao nhiêu tôi nhắc cô ấy đừng đăng sai sự thật về tôi nữa, tôi cũng không nhớ nổi.
Tôi bình tĩnh nhất có thể. Cô ấy vẫn nói câu cũ: “Thì có sao đâu anh? Bán được hàng là được mà. Ai cũng làm thế hết. Người ta biết là đùa thôi, anh tự ái thái quá đấy”.
Nhưng không ai biết đó là đùa vì cô ấy kể với giọng chân thật, thêm vài câu “mệt mỏi với chồng” khiến người xem có cảm giác cô ấy là nạn nhân của một người đàn ông bất tài.
Tôi dần thu mình lại trong chính ngôi nhà của mình. Tôi không muốn tiếp xúc với ai, không muốn gặp hàng xóm vì sợ họ đã xem video bán hàng của vợ.
Một tối, tôi thấy vợ ngồi soạn nội dung cho buổi phát trực tiếp hôm sau. Cô ấy định kể rằng, tôi giấu tiền riêng khi còn đi làm. Một chuyện không hề có thật.
Lần đầu tiên sau 3 tháng thất nghiệp, tôi buộc phải nói với cô ấy bằng giọng nghiêm túc nhất: “Anh chịu hết nổi rồi. Em muốn bán hàng, anh không cản nhưng đừng bán bằng cách xúc phạm anh. Em đang biến anh thành trò hề”.
Vợ tôi hơi khựng lại. Nhưng chỉ một lát sau, cô ấy lại bảo: “Thế anh có cách nào giúp em tăng tương tác không? Chứ đăng bình thường ít người xem lắm”.
Hóa ra với cô ấy, tôi chỉ là một công cụ. Tổn thương của tôi không quan trọng bằng vài con số tăng lên trên màn hình. Những ngày sau đó, tôi sống trong cảm giác sợ hãi mỗi khi nhìn điện thoại của vợ sáng lên. Tôi không biết hôm nay, mình sẽ bị biến thành kiểu đàn ông gì nữa?
Một buổi chiều, khi tôi đang dắt xe ra khỏi cổng, tình cờ nghe hai chị hàng xóm thì thầm: “Chồng như này mà cũng ở cùng được, đến chịu”. Tôi đứng lặng, hóa ra mọi người tin tất cả, không ai nghĩ đó là chuyện đùa của vợ tôi.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra, mình đang bị chính người bạn đời tước đi lòng tự trọng từng chút một, trong khi tôi lại im lặng chỉ vì tự ti với tình cảnh thất nghiệp.
Tôi quyết định nói với vợ rằng, tôi không thể chấp nhận hành động của cô ấy. Tôi không muốn trở thành vật hy sinh cho sự nổi tiếng ảo của vợ. Nếu cô ấy còn tiếp tục bịa đặt, tôi sẽ rời khỏi nhà một thời gian để cả hai có khoảng lặng suy ngẫm. Từ hôm đó, tôi thấy vợ không còn lấy tôi ra để gây chú ý nữa.
Tôi chỉ mong, vợ tôi sẽ hiểu rằng, kiếm tiền là cần nhưng giữ lấy sự tôn trọng dành cho nhau còn quan trọng hơn nhiều. Và tôi, dù thất nghiệp, vẫn có quyền được làm một người đàn ông không bị bôi vẽ sai sự thật trên mạng.
Bởi cuối cùng, khi những dòng tin nhắn, những lượt thả tim biến mất, chỉ còn lại hai người đối diện nhau trong một mái nhà. Nếu không có sự tôn trọng thì chúng tôi còn lại gì?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.













