Sức khỏe - Đời sống

Tối nào hàng xóm cũng đứng trước cửa nhà tôi 3 phút, hôm biết được lý do tôi chột dạ vô cùng

Nhà tôi chuyển về khu này được hơn nửa năm. Dãy nhà liền kề, ban ngày ai cũng đi làm, tối về đóng cửa ai ở nhà nấy, gần như không giao du. Người hàng xóm sát vách là một người đàn ông trung niên, sống một mình. Tôi chỉ biết anh ta làm ca đêm, vì thường thấy đi về lúc khuya, gương mặt lúc nào cũng mệt mỏi.

Điều khiến tôi chú ý là một thói quen rất lạ.

Gần như tối nào, đúng khoảng 10 rưỡi đến 11 giờ, anh ta cũng ra đứng trước cửa nhà tôi. Không bấm chuông, không gọi, chỉ đứng đó chừng 3 phút rồi quay về nhà mình. Có hôm tôi đang rửa bát, liếc qua cửa kính thấy bóng người đứng im, tim đập thình thịch. Có hôm đang ru con ngủ, thấy bóng đèn cảm ứng ngoài hiên bật lên, tôi lại giật mình.

Ban đầu tôi nghĩ là trùng hợp. Nhưng ngày nào cũng vậy thì không thể coi là vô tình được nữa.

Tôi bắt đầu để ý. Có hôm đứng trong nhà nhìn ra, anh ta không hề nhìn vào bên trong, chỉ cúi đầu, hai tay đút túi, đứng yên lặng. Không một hành động khả nghi. Nhưng chính sự lặng lẽ đó lại khiến tôi thấy bất an.

Tôi kể với chồng. Anh cười bảo chắc người ta hút thuốc hoặc đứng hóng gió. Tôi cũng tự trấn an như vậy, nhưng trong lòng vẫn có gì đó không yên. Là phụ nữ, bản năng cảnh giác của tôi luôn chạy trước lý trí một đoạn.

Ảnh minh họa

Cho đến một tối mưa, tôi về muộn hơn thường lệ. Gần 11 giờ, tôi thấy anh ta vẫn đứng đó. Lần này tôi mở cửa ra trước, định hỏi cho rõ ràng. Nhưng chưa kịp lên tiếng, anh đã quay sang nhìn tôi, ánh mắt hơi bối rối.

Anh không né tránh, cũng không tỏ ra khó chịu. Chỉ nói ngắn gọn rằng xin lỗi nếu làm tôi khó chịu, rồi giải thích lý do.

Hóa ra, trước đây căn nhà tôi ở từng có một người phụ nữ sống cùng mẹ già. Người mẹ bị tai biến, mỗi tối đều hay ra đứng trước cửa hít thở, đếm thời gian đúng 3 phút rồi quay vào. Sau đó không lâu, bà mất. Con gái bà bán nhà đi nơi khác.

Anh hàng xóm là người đã nhiều lần giúp đỡ hai mẹ con khi họ cần, nhưng chưa bao giờ thân thiết đến mức gọi là gia đình. Tối nào đi làm về, thấy bà cụ đứng đó, anh biết bà vẫn còn sống, vẫn còn thở, vẫn còn ở cạnh con gái mình.

Khi tôi chuyển đến, thói quen ấy của anh vẫn chưa bỏ được. Anh đứng đó không phải để nhìn nhà tôi, mà là để… tự nhắc mình rằng một người từng quen biết đã không còn nữa. Đứng đủ 3 phút, giống như một cách chào tạm biệt muộn màng.

Nghe xong, tôi không biết nên thấy nhẹ nhõm hay áy náy. Hóa ra những đêm tôi lo lắng, cảnh giác, thì với anh đó chỉ là một khoảng lặng rất riêng, rất con người.

Từ hôm ấy, anh không còn đứng trước cửa nhà tôi nữa. Nhưng mỗi lần bước ra hiên vào buổi tối, tôi lại nhớ đến hình ảnh một người đàn ông đứng lặng trong mưa, không làm phiền ai, chỉ giữ một thói quen cũ vì chưa kịp quen với sự mất mát.

Tôi chột dạ không phải vì sợ, mà vì nhận ra có những điều ta vội gắn nhãn là “kỳ lạ”, “đáng ngờ”, trong khi phía sau nó chỉ là một nỗi cô đơn chưa được gọi tên.

Đôi khi, họ chỉ đang đứng trước một ký ức mà họ chưa biết cách rời đi.

Các tin khác

Năm 2026 là năm con gì?

Việc năm 2026 là năm con gì, thuộc mệnh gì, người sinh năm 2026 tính cách ra sao, hợp với tuổi nào... được nhiều người quan tâm dịp cuối năm 2025.