Ký ức đẹp của U.17 Việt Nam
Tối 24.11, U.17 Việt Nam đánh bại U.17 Quần đảo Bắc Mariana với tỷ số đậm 14-0 ở vòng loại U.17 châu Á 2026.
Chiến thắng này mang tới một cột mốc trùng hợp. Sau 10 năm, một thế hệ U.16/U.17 Việt Nam lại thắng một đội tuyển đến từ quần đảo với cách biệt hai chữ số, lại viết cuộc hành trình không chỉ giành vé dự vòng chung kết châu Á, mà còn nhắm vé đi World Cup.
10 năm trước, U.16 Việt Nam cũng thắng U.16 Đảo Guam với cách biệt thậm chí còn... hoành tráng hơn: 18-0. Sau đó dù thua 0-1 trước U.16 Úc ở trận hạ màn, U.16 Việt Nam vẫn đoạt vé đi châu Á.

U.17 Việt Nam (áo đỏ) thắng đậm 14-0
ẢNH: VFF
Chính cơn mưa bàn thắng ấy đã mở ra hành trình đáng nhớ của thế hệ 2000. U.16 Việt Nam về nhì ở giải U.16 Đông Nam Á 2016, sau khi thua U.16 Úc đáng tiếc trên loạt luân lưu (hòa 3-3 trong 120 phút). Sau đó, món nợ thua được thanh toán sòng phẳng ở giải châu Á, khi U.16 Việt Nam ngược dòng hạ U.16 Úc với tỷ số 3-2 ở vòng bảng, sau đó thắng tiếp U.16 Kyrgyzstan (3-1) để vào tứ kết. Dù thua 0-5 trước U.16 Iran ở vòng tiếp theo, song U.16 Việt Nam đã tiến xa hơn dự kiến ở giải châu Á, với một thế hệ khiêm tốn về tầm vóc, phải ăn... mì tôm cho hết cơn đói, nhưng thi đấu sòng phẳng với bất cứ đối thủ nào.
Tuy nhiên, thế hệ 2000 tạo nên gợn sóng đáng nhớ cho bóng đá Việt Nam năm ấy đã không vươn lên như kỳ vọng.
Học trò của HLV Đinh Thế Nam ngày ấy giờ còn một số gương mặt đã hoặc đang đá V-League như trung vệ Nguyễn Thanh Bình, Uông Ngọc Tiến, các tiền vệ Nguyễn Hữu Thắng, Mạch Ngọc Hà, Nguyễn Trọng Long, Vũ Đình Hai... nhưng phần lớn chưa từng khoác áo đội tuyển quốc gia, đồng thời dường như đã chạm ngưỡng dù đang ở độ đỉnh cao sự nghiệp (25 tuổi).
Đội tuyển Việt Nam vô địch AFF Cup 2024 chỉ với 2 nhân tố sinh năm 2000, đó là Thanh Bình và Nguyễn Hai Long. Ở đợt tập trung gần nhất, ông Kim gọi hàng loạt nhân tố "tuổi Thìn" như Khổng Minh Gia Bảo, Nguyễn Trần Việt Cường, Trần Bảo Toàn... nhưng tuyệt nhiên, không ai được ra sân trước Lào.

Gia Bảo (trái) không được ra sân ở đội tuyển Việt Nam
ẢNH: VFF
Một thế hệ đi lùi, là câu chuyện thường ngày của bóng đá Việt Nam. U.16 hay U.17 mới chỉ là giai đoạn đầu trên hành trình đi lên của một cầu thủ. Song, nếu được định hướng đúng, đã có những cái tên mà chúng ta không phải nói rằng "giá như"...
Đại lộ thành công không trải đầy hoa hồng
Có nhiều lý do dẫn đến sự thui chột của nhiều gương mặt tiềm năng. Bên cạnh vấn đề của cá nhân cầu thủ, còn là cái thiếu của hệ thống bóng đá Việt Nam.
Số trận ít ỏi ở giải trẻ lứa U.17 và U.19 (chỉ khoảng 15-20 trận mỗi năm cho các đội dự vòng chung kết), chất lượng giải chưa cao, tổ chức trong thời gian ngắn... là câu chuyện không riêng HLV Cristiano Roland, mà nhiều HLV từng đề cập.
"Cầu thủ phải được đá nhiều hơn để mài giũa, làm quen với bối cảnh trận đấu, thích nghi với diễn biến. Không gì thay thế được thực chiến cả", ông Roland nói với Thanh Niên.

Ông Roland muốn lứa U.17 được thi đấu nhiều hơn
ẢNH: VFF
Vì không có hệ thống giải league cho lứa trẻ, các tài năng U.17, U.19 chỉ thực sự tập cường độ cao khi được gọi lên khoác áo tuyển đi đá giải, với trung bình 1-2 giải mỗi năm. Chuyên gia Đoàn Minh Xương chỉ ra, tuổi 19 là ngưỡng quan trọng nhất, đánh dấu một cầu thủ trẻ bước vào hành trình trưởng thành (chứ không phải tuổi 22, nơi chỉ có châu Á vẫn đang dùng dấu mốc này cho khái niệm "cầu thủ trẻ"). Ngưỡng 17 tuổi nghe thì trẻ, nhưng cũng chỉ còn cách ngưỡng 19 có 2 năm.
Rồi khi trưởng thành, bao nhiêu cầu thủ trẻ được tạo điều kiện đá thường xuyên để phát triển bản thân, đó vẫn là dấu hỏi. Vẫn có những cầu thủ lách cửa hẹp vươn lên, nhưng có lẽ, vẫn cần thêm không gian để lứa trẻ được thi đấu, được thể hiện mình và trao niềm tin bản thân có thể làm được điều gì đó.
Lứa U.17 Việt Nam của HLV Roland hiện tại sẽ bước vào độ tuổi đỉnh cao sau 10 năm nữa. Để lứa trẻ này không để lại nuối tiếc, bóng đá Việt Nam cần một lộ trình "luyện ngọc" rõ ràng.







