Tôi năm nay 41 tuổi, là giám đốc một công ty về thiết bị nhà bếp, chủ yếu là kinh doanh bếp từ. Tôi rất thích đọc mục Tình yêu giới tính của báo Dân trí, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ kể câu chuyện của chính mình.
Khi đọc bài viết “Ly hôn chồng, lại lấy em chồng, tôi phải trả giá đắt”, tôi thấy gần giống với vấn đề của mình đang gặp, tất nhiên là chuyện của tôi khác về bối cảnh. Thực tình tôi đang rất khó xử, mong mọi người lắng nghe và cho tôi lời khuyên.
Tôi và vợ là mối tình đầu của nhau, chúng tôi sinh ra ở làng quê nghèo. Sau khi kết hôn, hai vợ chồng tôi dắt díu nhau lên Hà Nội thuê nhà, cố gắng làm lụng lấy chút vốn. Không có bằng cấp, chúng tôi chỉ lao động chân tay, một lúc làm 2-3 công việc, chẳng nề hà vất vả.
Vợ tôi ngày bán hàng rong, tối đến lại mở quán trà đá, tôi thì làm công nhân, rồi tiếp thị thuốc, nhân viên bán hàng… Cứ có việc gì hợp pháp ra tiền là hai vợ chồng lại nhận làm. Chúng tôi ở trọ trong căn nhà chỉ khoảng hơn 15m2, chi tiêu tằn tiện, có bao nhiêu tiền lại tích cóp để dành.

Sau khi vợ qua đời, cả gia đình muốn tác thành cho tôi và em gái cô ấy (Ảnh minh hoạ: ST).
May mắn đến khi một lần tôi xin được việc vào công ty chuyên phân phối bếp từ nhập khẩu.
Nói là công ty nhưng chỉ có 2 nhân viên là tôi và một lái xe. Hơn 10 năm trước, bếp từ không quá phổ biến như bây giờ. Tôi vừa là nhân viên bê vác, vừa giao hàng rồi nhập kho, phân phối…
Tính tôi chăm chỉ, thật thà và chịu khó nên anh chị chủ rất tin tưởng, thu nhập của tôi vì thế cũng dần tốt lên, ngoài lương cứng, tôi còn được anh chị thưởng % theo doanh thu.
Năm 2011, khi chung cư ở Hà Nội bắt đầu xây dựng nhiều, nhu cầu về bếp từ cũng tăng lên, tôi cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên quyết định tách ra làm riêng. Thời gian đầu, anh chị chủ còn tạo điều kiện cho tôi nhập hàng mà chưa phải ứng tiền ngay.
Công việc may mắn thuận lợi, ngày một phát triển, cuộc sống của hai vợ chồng cũng đỡ vất vả hơn. Vợ tôi là người nhanh nhẹn, chu toàn và thu vén gia đình rất tốt. Tiền kiếm được bao nhiêu, tôi luôn yên tâm giao cho cô ấy quản lý.
Vợ thường dành một phần lo cho con cái học tập, gửi hỗ trợ gia đình hai bên, còn lại bao nhiêu cô ấy tiết kiệm gom góp và mua hết vào bất động sản. Nhờ thế ngoài lợi nhuận thu được từ kinh doanh, vợ chồng tôi cũng có số lời lớn từ đất đai và tiền cho thuê nhà.
Hơn 10 năm lập nghiệp ở Hà Nội, chúng tôi từ tay trắng cũng đã có sự nghiệp riêng, điều mừng nhất là hai vợ chồng cũng đã xây dựng được nhà cửa khang trang cho bố mẹ hai gia đình ở quê, hàng tháng cũng gửi tiền chu cấp đều đặn cho ông bà.
Hai con trai của tôi, bạn đầu học lớp 9, bạn thứ 2 học lớp 6 cũng rất ngoan ngoãn, học giỏi. Vợ chồng tôi dù công việc kinh doanh bận rộn nhưng luôn có những nguyên tắc riêng dành cho nhau để duy trì tình cảm.
Với tôi, ngoài tình yêu dành cho vợ, đó còn là tình nghĩa, tình thân, thứ tình cảm gắn bó đồng hành cùng nhau từ thời cơ hàn nên rất trân trọng.
Tôi những tưởng cuộc sống của mình sau những thử thách, vất vả, thăng trầm cuối cùng cũng được hạnh phúc, an nhàn. Thế nhưng, cuộc đời không bao giờ như chúng ta nghĩ, ông trời luôn có những thử thách bất ngờ.
Cách đây 3 năm, vợ tôi phát hiện ung thư phổi đã di căn. Đó là cú sốc tôi không bao giờ quên. Cả hai vợ chồng đều suy sụp, đau khổ.
Để hỗ trợ chăm sóc vợ, tôi nhờ Hương - em gái cô ấy lúc đó vừa tốt nghiệp đại học đến ở cùng. Thời gian vợ tôi bị bệnh phải điều trị ở viện, tôi bên cạnh săn sóc, còn Hương thì giúp tôi thu vén nhà cửa, lo cho hai đứa trẻ. Hương còn trẻ nhưng tháo vát, nhanh nhẹn. Nhờ thế, giai đoạn khó khăn nhất của cả gia đình tôi cũng đỡ được phần nào vất vả.
Một năm sau khi vợ tôi mất, Hương vẫn ở lại nhà tôi. Hàng ngày, Hương thay vợ tôi làm những công việc như trước đây khi còn sống vợ tôi vẫn làm. Sáng cô ấy dậy sớm nấu ăn sáng, là quần áo cho tôi và bọn trẻ, đưa chúng ra điểm xe đưa đón đến trường…
Bọn trẻ nhà tôi quấn quít yêu thương, từ bé luôn gọi Hương là mẹ. Thú thật, có cô ấy ở nhà, không khí gia đình tôi cũng bớt lạnh lẽo, trống trải; bữa cơm nào cũng nóng sốt, đủ món ngon.
Vì thế, khi cô ấy đề xuất dọn ra ở riêng, tôi và bọn trẻ cũng đề nghị cô cứ ở lại căn nhà này, việc nhà nếu vất vả tôi sẽ thuê thêm giúp việc.
Mới đây, mẹ vợ tôi có từ quê lên thăm các cháu ngoại, cũng là tiện việc cúng giỗ cho vợ tôi. Khi chỉ có hai mẹ con, bà nhìn tôi hỏi thẳng: “Con thấy cái Hương thế nào?”. Trong khi tôi còn chưa hiểu hết hàm ý trong câu nói của bà thì mẹ tôi đã từ tốn nói đại ý: Nếu tôi chưa tìm được người phụ nữ phù hợp hãy để Hương thay vợ tôi chăm sóc bọn trẻ.
Bà nói, đây cũng là nguyện vọng của vợ tôi trước khi qua đời.
“Trước khi vợ con mất, nó có tâm sự với mẹ và cái Hương, điều nó lo lắng trăn trở nhất là bọn trẻ và con. Con là một người chồng, người cha tốt. Vợ con cũng lo không có người phụ nữ nào có thể yêu bọn trẻ, tốt với bọn trẻ thật tâm như người trong gia đình”, mẹ vợ tôi nói.
Không chỉ có mẹ vợ tôi, bố mẹ tôi cũng mong muốn tác thành cho tôi và Hương. Mẹ tôi tâm sự, lên nhà tôi ở, nhìn thấy Hương quán xuyến gia đình, chăm sóc bọn trẻ, bà rất yên tâm.
Thú thực là tôi chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện này. Dù sao, Hương cũng là em gái ruột của vợ tôi.
Nghĩ lại, tôi cũng nhận thấy, thái độ gần đây của Hương có phần khác so với trước đó, không giống với sự quan tâm của em gái, dành cho một người anh. Cô ấy thường để ý sở thích ăn uống của tôi, nhắc nhở tôi giữ gìn sức khoẻ, mang áo ấm khi đi ra ngoài hay tiếp khách…
Tôi và Hương cũng có một buổi nói chuyện. Cô ấy cho biết, trước đây tình cảm dành cho tôi hoàn toàn là tình cảm anh - em. Gần đây, khi ở chung nhà, tiếp xúc nhiều với tôi và bọn trẻ, bản thân cô ấy rất quý trọng con người tôi. “Em thương bọn trẻ nên sẵn sàng mở lòng”, Hương nói.
Một người anh của tôi khi biết chuyện cũng có khuyên tôi, cần suy nghĩ thấu đáo. Về lý thì tôi và Hương không có quan hệ huyết thống, vợ tôi cũng đã qua đời. Nếu cả hai thực sự có tình cảm thì cũng cho nhau một cơ hội.
Tuy nhiên, tôi cũng sẽ phải sẵn sàng đối mặt với dư luận, khi chuyện anh rể kết hôn với em vợ dù sao nhiều người cũng khó chấp nhận.
“Thực tình, cậu có tiền, có công danh, việc tìm một người phụ nữ để kết hôn không khó. Tuy nhiên, để tìm một người vừa có tình cảm với cậu, vừa bao dung, yêu thương bọn trẻ thì không dễ.
Đôi khi, vì cậu có tiền nên để tìm một người thật lòng càng khó hơn. Tôi nghĩ bản thân Hương trong thời gian ở nhà cậu, chăm sóc bọn trẻ đã nảy sinh tình cảm với cậu nên mới bật đèn xanh như vậy… Không thì hãy cứ cho nhau một cơ hội”, người anh này nói.
Tôi không biết có nên theo ý của mọi người, mở lòng cho Hương một cơ hội hay không? Xét trong hoàn cảnh của tôi, thì nếu kết hôn, Hương sẽ là người thiệt thòi hơn.
Cô ấy còn trẻ, chưa lập gia đình, ngoại hình xinh xắn, tính tình hiền lành. Trong khi tôi dù có điều kiện kinh tế nhưng cũng đã có một đời vợ, lại thêm gánh nặng nuôi con, quán xuyến gia đình hai bên.
Thời gian này, tôi với Hương vẫn bình thường, chúng tôi chưa có gì vượt quá giới hạn. Có điều, Hương quan tâm, chủ động hỏi thăm tôi nhiều hơn trước. Tôi cũng lo, nếu chuyện tình cảm của tôi và Hương không đi đến đâu, thì sau này liệu rằng anh em gặp nhau có khó xử hay không?.
Xin cho tôi lời khuyên!
Bình Anh
(Nha Trang)













