Tôi luôn dạy Khoa - con trai mình phải là người lịch sự, phải tránh xa mọi rắc rối. Triết lý sống của tôi rất đơn giản: "Nhịn một câu là yên chuyện". Tôi đã dạy con phải né tránh mọi mâu thuẫn, phải kìm nén sự tức giận, và không bao giờ được tỏ ra khó chịu hay buồn bã trước mặt người khác. Tôi nghĩ, đó là cách tốt nhất để con được xã hội chấp nhận và sống một cuộc đời "dễ thở".
Nhưng sự yên ổn giả tạo đó đã tạo ra hậu quả: Khoa không biết cách đối diện với sự thất vọng. Khi bị bạn bè chơi xấu, con chỉ im lặng. Khi bị điểm kém, con nói dối. Con tôi học được cách ngụy trang cảm xúc để duy trì vẻ ngoài "ngoan ngoãn". Sự u mê của tôi đã khiến tôi không nhận ra rằng, tôi đang biến con thành một người lớn sợ hãi sự thật và sự phức tạp của cuộc sống.
Tôi cứ nghĩ con sẽ tự trưởng thành và tự biết cách giải quyết. Cho đến khi tôi nghe thấy một câu thoại trong Sex Education.
Trong một phân đoạn, Jean Milburn đã nói một câu mang tính chất cốt lõi về sự trung thực mà tôi phải dừng phim lại để suy ngẫm: "The truth is always messy, but it's the only way to be really honest" (Tạm dịch: Sự thật luôn lộn xộn, nhưng đó là cách duy nhất để thực sự trung thực).
Jean Milburn
Tôi giật mình. Tôi nhận ra, suốt bao năm, tôi đã cố gắng làm phẳng cuộc sống của con, cố gắng dọn dẹp mọi sự "lộn xộn" về cảm xúc và sự thật. Tôi không chấp nhận sự giận dữ của con, không chấp nhận sự phức tạp của tình bạn con. Tôi chỉ muốn một cuộc sống màu hồng, không góc khuất.
Sự u mê của tôi suýt nữa đã hủy hoại khả năng đối diện với thực tế của con. Khoa đã học được cách né tránh sự "lộn xộn" của sự thật, dẫn đến việc con thiếu kỹ năng giải quyết mâu thuẫn và thiếu lòng tự tôn khi phải luôn sống theo tiêu chuẩn giả tạo.
Tôi chợt hiểu, nếu tôi không dạy con chấp nhận sự "lộn xộn" của cuộc sống, chẳng hạn như sự tức giận, sự thất vọng, sự ghen tị..., con tôi sẽ không bao giờ có thể xây dựng được các mối quan hệ chân thật. Con sẽ luôn sống trong sự giả dối, sợ hãi bị lộ tẩy sự không hoàn hảo của mình. Sự u mê của tôi suýt nữa đã biến con thành một người lớn luôn sợ hãi sự phức tạp của thế giới.
Cảm ơn câu thoại đó, tôi đã tìm thấy dũng khí để thay đổi. Tôi quyết định phá vỡ triết lý "nhịn cho yên chuyện" của mình. Tôi bắt đầu nói với Khoa: "Mẹ muốn con nói thật. Con có quyền tức giận, con có quyền buồn bã. Kể cả sự thật lộn xộn, mẹ cũng muốn nghe".
Tôi khuyến khích con đối diện với bạn bè một cách thẳng thắn về sự bất công, dù điều đó có thể gây ra tranh cãi. Tôi học cách chấp nhận sự "lộn xộn" trong tâm lý con mà không cố gắng dọn dẹp nó ngay lập tức. Tôi chỉ lắng nghe và xác nhận cảm xúc của con.
Tôi hiểu ra sự trung thực mới là nền tảng của sự kết nối. Bằng cách chấp nhận sự lộn xộn của cảm xúc, tôi đã trao cho con quyền được là chính mình, một người có đủ can đảm để đối diện với sự thật, dù nó có khó khăn và không hoàn hảo đến đâu.

















