Tối hôm đó, tôi ngồi xem lại Sex Education cùng con gái. Đến đoạn Jean - mẹ của Otis ngồi xuống mép giường con trai, mắt đỏ hoe và nói một câu tưởng đơn giản: "I'm sorry. I'm still learning how to be a mum" (Tạm dịch: Mẹ xin lỗi, mẹ vẫn đang học cách để trở thành một người mẹ). Tôi bất giác thấy cổ họng mình nghẹn lại. Chỉ là một lời xin lỗi thôi, nhưng Otis vốn đang giận, đang thu mình, đang thấy mẹ mình "xa cách" đã mềm lòng hẳn. Cảnh hai mẹ con ngồi cạnh nhau trong im lặng mà không còn khoảng cách… khiến tôi nhớ về chính mình hồi nhỏ.
Thuở bé, tôi lớn lên trong một gia đình mà từ "xin lỗi" gần như không tồn tại. Bố mẹ tôi thương con, lo cho con, làm lụng vất vả, điều đó tôi chưa bao giờ nghi ngờ. Nhưng họ chưa từng nhận sai, chưa từng cúi đầu trước cảm xúc của con dù chỉ một lần. Mỗi lần có chuyện buồn, mọi thứ thường kết thúc bằng một câu rất quen: "Bố mẹ nói đúng, con phải nghe". Thế là bao lần tôi tủi thân, tôi òa khóc, tôi tức đến nghẹn ngào… đều bị xếp vào loại "quá nhạy cảm".
Đến khi xem Jean nói lời xin lỗi, tôi mới chợt hiểu điều tôi thiếu nhất thời nhỏ không phải tiền, cũng không phải điều kiện, mà là một người lớn dám nói "Bố mẹ sai rồi, cho bố mẹ làm lại nhé".
Otis và mẹ đã có những buổi trò chuyện tích cực để thấu hiểu nhau hơn
Tôi bắt đầu soi lại mình. Tôi không nghiêm khắc đến mức bố mẹ ngày xưa đã từng, nhưng tôi cũng từng có những khoảnh khắc làm con gái mình tổn thương mà không chịu thừa nhận. Có hôm đi làm về mệt, con hỏi bài toán, tôi nóng nảy quát: "Con học kiểu gì vậy? Mẹ nói hoài mà không nhớ!". Con đứng im, môi mím lại, còn tôi thì sau đó tự trấn an: "Thôi hôm nay mình mệt, con hiểu mà". Nhưng thật ra, mệt không phải là cái cớ. Một đứa trẻ dù hiểu hay không hiểu, vết thương vẫn nằm lại.
Cách đây vài tháng, con viết trong nhật ký: "Ước gì lúc mẹ la, mẹ nói với mình là mẹ vẫn thương mình". Tôi đọc được tình cờ thôi, nhưng nó làm tôi im lặng cả buổi. Tôi nhận ra bao lâu nay mình cứ nghĩ mình yêu con nhiều lắm, nhưng tình yêu đó lại thiếu đi một thứ rất nhỏ mà rất quan trọng, đó là sự khiêm nhường của người lớn khi làm sai.
Hôm xem phim xong, tôi gõ cửa phòng con gái và nói y như Jean: "Con ơi, mẹ xin lỗi. Có lúc mẹ nóng tính quá, làm con buồn. Mẹ cũng đang học cách làm mẹ". Con im vài giây rồi ôm tôi thật chặt. Tôi có cảm giác tim mình mềm đi như miếng đất nứt lâu ngày gặp nước.
Từ hôm ấy, tôi tập xin lỗi nhiều hơn, không phải bằng kiểu lấy lệ, mà bằng cách thừa nhận mình không hoàn hảo. Khi tôi la con vô cớ, tôi nói "Xin lỗi, mẹ làm sai". Khi tôi quên lời hứa, tôi nói "Mẹ nhận thiếu sót". Có lúc con còn quay sang trêu: "Mẹ tiến bộ ghê!".
Tôi nhận ra một điều mà đến tận giờ mới hiểu, đó là khi cha mẹ dám nói xin lỗi, đứa trẻ sẽ học được rằng cảm xúc của nó quan trọng, nó xứng đáng được tôn trọng. Những đứa trẻ như vậy lớn lên nhẹ nhàng hơn, tự tin hơn, ít thấy mình có lỗi khi bộc lộ nỗi buồn hay sự tức giận của chính mình.
Otis trong Sex Education vì một lời xin lỗi ấy mà có thể mở lòng với mẹ, có thể thấy mẹ không phải "robot hoàn hảo", mà là người đang cố gắng. Và tôi nghĩ nếu ngày xưa bố mẹ tôi cũng từng nói một lời như vậy, tuổi thơ tôi có lẽ đã bớt nhiều lần phải tự hỏi: "Có phải mình không đủ tốt nên người lớn mới không bao giờ nhận lỗi không?".
Giờ đây, tôi chọn khác đi. Con tôi sẽ lớn lên với một người mẹ sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng sửa, sẵn sàng bắt đầu lại. Bởi vì đôi khi, tuổi thơ của một đứa trẻ có thể thay đổi chỉ nhờ một câu rất nhẹ: "Xin lỗi con".














