Sau khi xem phim "Sex Education", có một hình ảnh khiến tôi ám ảnh mãi không thôi. Đó là khoảnh khắc Maeve ngồi lặng trong chiếc xe cũ, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vừa hy vọng, vừa tuyệt vọng. Cảnh phim ấy như một nhát cắt sâu vào lòng, bởi đó là hình ảnh của một đứa trẻ chờ đợi tình yêu và sự trở lại của mẹ nhưng mãi không nhận được. Tôi lặng người, không chỉ vì nỗi buồn của Maeve, mà vì nhận ra một sự thật cay đắng: trong hành trình làm cha mẹ, tình yêu luôn phải đi đôi với trách nhiệm. Và đó chính là bài học quý giá mà tôi rút ra được sau khi xem bộ phim này.
Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ đáng thương trong "Sex Education"
Trong phim "Sex Education", Maeve là cô gái mạnh mẽ, thông minh. Nhưng đằng sau vẻ ngoài gai góc ấy là tuổi thơ nhiều vết nứt. Mẹ cô là một người phụ nữ nghiện ngập, từng hứa sẽ làm lại cuộc đời. Maeve tin, tha thứ và cho mẹ cơ hội. Thế nhưng, khi tưởng chừng mọi thứ đã tốt hơn, người mẹ lại tái nghiện và bỏ đi, để lại đứa con đầy hụt hẫng trong lòng.
Không có gì đau hơn việc yêu thương một người mà ta không thể tin tưởng. Với một đứa trẻ, tình yêu của cha mẹ không chỉ nằm ở lời nói hay những giọt nước mắt hối hận, mà là sự nhất quán trong hành động. Trẻ con không cần cha mẹ hoàn hảo, nhưng chúng cần biết: dù thế nào, người lớn cũng sẽ giữ lời.
Nhân vật Maeve trong phim "Sex Education" (Ảnh: Netflix).
Theo nhà tâm lý học người Đức Erik Erikson, niềm tin cơ bản hình thành trong những năm đầu đời là nền tảng giúp trẻ cảm thấy thế giới an toàn và học cách yêu thương. Khi niềm tin ấy bị phản bội, như cách Maeve nhiều lần bị mẹ rời bỏ, đứa trẻ buộc phải "lớn" quá nhanh, học cách tự bảo vệ mình bằng sự lạnh lùng và hoài nghi. Và từ đó, tình yêu trong tim chúng trở nên mong manh, dè chừng.
Đừng để con phải trưởng thành quá sớm
Khi nhìn Maeve lặng lẽ dọn đồ rời khỏi căn nhà nhỏ, tôi bỗng nhớ đến D - người bạn thân thuở nhỏ. Đó là một cô gái luôn cười rạng rỡ mỗi khi nói với tôi rằng: "Mẹ tớ sắp về rồi" . Bố cô ấy mất sớm, mẹ đi làm xa, chỉ Tết mới ghé qua vài ngày rồi lại vội đi. Cô ấy kể về mẹ với ánh mắt sáng lên, như thể tin rằng chỉ cần chờ thêm chút nữa, mẹ sẽ ở lại mãi. Nhưng tôi không nhớ nổi đã bao nhiêu lần cô ấy nói câu đó, rồi lại im lặng, nhìn ra cổng mà chẳng thấy ai về.
Thời gian trôi đi, nụ cười của cô ấy ít dần. Ở lớp, cô không còn đùa nghịch, chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc bàn, đọc sách một mình. Ngay cả khi sang nhà tôi chơi, cô cũng vẫn im lặng, chỉ ngồi bên bàn học, tự mân mê những món đồ chơi. Có hôm cô ấy còn ngủ thiếp đi trên giường của tôi. Khi tỉnh dậy, cô ấy lại lặng lẽ chào để ra về. Bố mẹ tôi thường nói: "Con bé D nó rất hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với tuổi. Tội nghiệp!". Khi lớn lên, D vẫn vậy, vẫn luôn dè chừng với tất cả và lúc nào cũng lặng im như cái bóng.
Khi xem phim "Sex Education", tôi chợt hiểu, có những đứa trẻ lớn lên vì buộc phải lớn. Chúng học cách mạnh mẽ để không làm ai lo, học cách cười để che đi nỗi sợ bị bỏ rơi. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ ấy là một trái tim chằng chịt vết nứt – những vết nứt hình thành từ những lời hứa dang dở, từ khoảng trống mà người lớn để lại.
Và khi tôi đã làm mẹ, tôi mới hiểu sâu sắc rằng: yêu con thôi chưa đủ, điều quan trọng là phải có trách nhiệm với tình yêu ấy, để con không phải lớn lên cùng những vết thương mà người lớn vô tình để lại.
(Ghi)




