Tôi tên Mai, 31 tuổi, đã lập gia đình được hơn 2 năm và có một bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống hiện tại của tôi nhìn chung bình yên, cho đến tối hôm ấy – khi một tin nhắn bất ngờ khiến tôi đứng hình thật sự.
Điện thoại báo tin nhắn từ số lạ: “Mai ơi, tao là Trang nè. Bạn cùng phòng hồi đại học đây. Tháng sau tao cưới. Nhớ đến dự nha!”
Tôi ngẩn người. Trang là cô bạn thân nhất thời đại học của tôi. Chúng tôi ở chung ký túc xá suốt bốn năm, thân thiết đến mức chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể nhau nghe. Sau khi ra trường, cả hai vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau café, chia sẻ chuyện cuộc sống.
Chỉ đến khoảng hơn 2 năm trở lại đây, khi tôi bận chuẩn bị kết hôn, rồi mang thai và sinh con, thì cả hai dần thưa nhắn tin. Không phải giận hờn, cũng chẳng có mâu thuẫn gì, chỉ đơn giản là mỗi người bước qua một giai đoạn mới và lùi dần khỏi thế giới của nhau.
Tôi bấm vào tấm thiệp cưới Trang gửi kèm. Và khi nhìn thấy tên chú rể, tôi như chết lặng. Chú rể là Huy, tình đầu của tôi thời cấp 3.

(Ảnh minh hoạ)
Trong phút chốc, mọi ký ức thời 17, 18 tuổi ùa về như vừa mới hôm qua. Huy và tôi từng học chung lớp, từng có một mối tình học trò nhẹ nhàng nhưng trong trẻo. Hai năm trước, tôi và Huy chính thức đường ai nấy đi.
Đúng thời điểm đó, tôi gặp Minh, người chồng hiện tại. Minh là người đàn ông khiến tôi cảm thấy bình yên và tin tưởng. Chúng tôi yêu nhau nhanh và chỉ 6 tháng sau đã quyết định kết hôn. Tôi cứ nghĩ mọi thứ thuộc về thời học trò đã nằm lại phía sau.Nhưng hôm nay, nhìn tên Trang và Huy cạnh nhau, tim tôi lại nhói lên một nhịp rất khẽ.
Không phải vì tôi còn yêu. Không phải vì tiếc nuối. Mà vì suốt 2 năm không liên lạc, Trang, người từng thân với tôi như chị em, lại không nói một lời rằng cô ấy đang quen tình đầu của tôi.
Tôi nhắn cho Trang: "Trang với Huy quen nhau khi nào vậy?”
Chỉ vài phút sau, Trang gọi ngay. Giọng cô ấy vừa vui vừa dè chừng: “Đừng sốc nha. Tao với Huy quen được khoảng 2 năm gì đó. Lúc đầu chỉ là tình cờ gặp lại nhau khi tao làm dự án ở trung tâm văn hoá. Nói chuyện hợp quá nên thân hơn, rồi yêu lúc nào không biết.”
Tôi im lặng. Trang thở dài thật nhẹ: “Hồi mới quen, tao muốn kể lắm. Nhưng lúc đó mày đang chuẩn bị cưới Minh, tao sợ nhắc tới Huy khiến mày buồn. Với lại mày đang hạnh phúc, tao không muốn làm xáo trộn cảm xúc của mày. Sau đó tụi mình ít nói chuyện hẳn, tao càng thấy khó mở miệng…”
Trang nói rất thật, không tránh né. Tôi hỏi: “Mày hạnh phúc không?”.
Trang cười: “Hạnh phúc lắm Mai ơi. Huy chín chắn, quan tâm và thương tao nhiều lắm.”
Đến lúc đó, mọi cảm giác chạnh lòng trong tôi như tan ra. Thì ra, tôi không buồn vì Huy thuộc về người khác, mà vì hai năm qua Trang có một bí mật lớn mà tôi không hề biết. Cảm giác bị đặt ra ngoài vòng tròn thân thiết, cảm giác ấy mới khiến tôi hụt hẫng.
Nhưng rồi tôi hiểu: Khi trưởng thành, người ta có những chuyện phải giữ lại vì không biết nói sao cho đúng. Có lẽ nếu là tôi, tôi cũng sẽ lúng túng như Trang.
Ngày cưới Trang, tôi dẫn Minh đi cùng. Vừa nhìn thấy tôi, Trang mừng đến rưng rưng, ôm lấy tôi thật chặt, như muốn bù lại hai năm không gặp. Huy bước tới sau, hơi bối rối. Anh cúi đầu chào tôi, còn tôi mỉm cười thật thoải mái: “Chúc mừng hai bạn. Nhất định phải giữ hạnh phúc này nhé.”
Cả hai cùng thở phào như trút được gánh nặng lâu nay.
Khi ra về, Minh nắm tay tôi: “Em ổn chứ?” Tôi tựa đầu vào vai anh, mỉm cười: “Ổn. Em nhận ra là… mọi thứ đã ở đúng chỗ của nó.”
Tôi viết câu chuyện này để nhắc mình rằng: Tình yêu hay tình bạn đều có lúc rẽ nhánh. Điều quan trọng là cuối cùng, ai cũng tìm được nơi bình yên để thuộc về. Với tôi, đó là Minh và gia đình nhỏ này. Còn với Trang, tôi mừng vì cô ấy tìm được hạnh phúc bên Huy, người phù hợp với cô ấy của hiện tại.
Và như vậy, mọi chuyện đều đã có cái kết của riêng nó.
(Tâm sự của độc giả)















