Xã Hội

Bếp ăn dã chiến giữa hoang tàn sau lũ

Giữa mùi bùn đất, hơi lạnh và những nỗi lo lắng còn chưa kịp nguôi, nơi đây trở thành điểm tựa ấm áp cho hàng ngàn người dân vùng lũ.

Lội bùn 10km đến nhận suất cơm nóng

Chiếc xe máy cũ kỹ còn vương đầy bùn đất, chị Nguyễn Thị Lai vượt hơn 10km ra điểm phát cơm miễn phí để nhận 3 suất cơm. Đây sẽ là bữa cơm trưa cho cả gia đình chị giữa lúc nhà cửa, ruộng vườn còn ngổn ngang, tan hoang sau cơn mưa lũ kinh hoàng vừa đi qua.

"Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng tự nhắc mình rằng còn người là còn tất cả, của cải rồi sẽ làm lại được. Những suất cơm như thế này có thể là bình thường với nhiều người, nhưng đối với tôi hiện có ý nghĩa, vì lúc này lúa, gạo đều đã trôi hết, có cơm ăn qua bữa là mừng rồi", chị Lai nghẹn ngào.

Bà con vùng lũ vượt hàng km đến nhận cơm trưa.

Bà con vùng lũ vượt hàng km đến nhận cơm trưa.

Nhận 3 suất cơm cùng gạo và một số nhu yếu phẩm, chị Lai vội vã ra xe trở về để tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, vực dậy cuộc sống sau biến cố vừa qua.

Cách đó không xa, ông Trần Văn Hải với gương mặt gầy gò, mệt mỏi cũng đang nâng niu suất cơm trưa trên tay. Ông Hải ở xã bên cạnh nhưng nghe tin ở đây có phát cơm miễn phí nên lặn lội đến để nhận cơm về cho cả nhà ăn trưa.

Không giấu được sự lo lắng, ông nói:" Lúa, gạo trôi gần hết, phần còn đọng lại cũng ẩm mốc không dùng được nữa. Làm nông vất vả cả năm, giờ coi như tay trắng Có những đoàn thiện nguyện như thế này cũng coi như là sự an ủi, động viên phần nào, cám ơn mọi người rất nhiều”.

Về trưa, số hộp cơm trên bàn vơi dần. Người dân nhận cơm rồi ai cũng vội trở về nhà dọn dẹp sau lũ; nhóm thiện nguyện lại hối hả chuẩn bị những phần cơm tiếp theo. Không ai nói với ai nhiều điều nhưng sự ấm áp lan tỏa trong từng hành động, từng nụ cười, từng lời động viên cũng như xua bớt sự đau buồn, u ám sau trận lũ lịch sử.

Khi nào bà con ổn, bếp ăn mới nghỉ

Bếp ăn đặc biệt này do nhóm thiện nguyện của chị Nguyễn Thị Thu Phương (Hà Nội) vận hành. Nhóm có 12 thành viên, mỗi người một nghề, một hoàn cảnh nhưng tất cả cùng gác lại công việc, tạm xa gia đình để lên đường.

“Nhìn cảnh bà con mất nhà, mất của, thậm chí mất cả người thân, thực sự tôi không cầm lòng. Những suất cơm này chẳng thấm gì so với mất mát của họ nhưng chúng tôi vẫn mong có thể tiếp sức phần nào trong lúc khó khăn nhất”, chị Phương xúc động.

Theo lời chị Thu Phương, ngày đầu đến với xã Hoà Thịnh, nước vẫn còn đọng thành từng vũng, đến cả việc nhóm lửa cũng còn rất khó khăn. Cả nhóm xúm tay dọn dẹp, người gạt nước, người lau chùi, hong khô nền gạch để nhóm lửa.

Từng suất cơm nóng hổi được đóng hộp cẩn thận trao cho bà con.

Từng suất cơm nóng hổi được đóng hộp cẩn thận trao cho bà con.

Đến giữa đêm, lo thiếu đồ ăn, các thành viên trong nhóm chia nhau ra đến từng chợ nhỏ ở Tuy Hoà để gom đồ. Lũ vừa đi qua, thực phẩm còn ít, nơi mua được mớ rau, nơi mua được thêm ít cá, thịt. Tất cả đều chắt chiu cho những suất ăn đủ đầy.

Được giao làm bếp chính, anh Nguyễn Khắc Chung cười hiền: “Ai cũng bận rộn cả, nhưng công việc thì làm cả đời mà. Đây là lúc bà con cần mình nhất. Chúng tôi không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ là cùng nhau góp chút sức để san sẻ với người dân nơi đây”.

Mỗi người một tay góp sức tạo ra những suất ăn yêu thương.

Mỗi người một tay góp sức tạo ra những suất ăn yêu thương.

Anh Chung còn nhớ, buổi phát cơm đầu tiên của đoàn là vào ngày 23/11, cơm vừa mới dọn lên, rất đông người dân đã đứng chờ để nhận. Từ người lớn, trẻ nhỏ, vẻ mặt ai cũng chứa đầy nỗi niềm, lo toan. Có những cụ già người còn ướt sũng, tay run đón lấy từng suất cơm còn ấm nóng.

Chính những hình ảnh đó đã khiến cho anh Chung và các anh chị em trong đoàn càng có thêm động lực để cùng nhau, chung tay san sẻ những mất mát, đau thương với bà con vùng lũ.

Bếp ăn đã theo chân đoàn từ Gia Lai đến Đắk Lắk, hoạt động liên tục nhiều ngày, trung bình phục vụ 5.000 - 6.000 suất cơm mỗi ngày. Từ gạo, thịt đến rau củ đều được mua bằng số tiền đóng góp của các mạnh thường quân khắp cả nước, vận chuyển từ Hà Nội hoặc gom mua thêm tại Tuy Hòa. Với họ, mỗi suất cơm không chỉ là phần ăn mà còn là một lời nhắn gửi yêu thương: “Bà con không đơn độc”.

Khi được hỏi về kế hoạch sắp tới, chị Thu Phương nhẹ nhàng đáp: “Chúng tôi chưa có kế hoạch gì cụ thể, cũng chưa biết bao giờ sẽ về lại Hà Nội. Cứ khi nào bà con ổn, bếp ăn mới nghỉ”.

Các tin khác