Giáo dục

Bỗng 1 ngày, con bị bạn thân cô lập trong im lặng: Tâm tư của người mẹ đồng hành cùng con gái bước qua mối quan hệ đổ vỡ đầu tiên trong đời

Đứa trẻ lần đầu mất đi một người bạn

Con tôi 13 tuổi - một cô bé Gen Alpha cá tính, mạnh mẽ, thẳng thắn và giàu cảm xúc. Con không phải đứa trẻ yếu đuối, càng không phải kiểu hay khóc lóc vì những chuyện nhỏ. Bước chân vào môi trường cấp 2, có những điều thay đổi đến mức con không kịp hiểu và bố mẹ chưa chắc đã đủ tinh ý. Cô gái bé nhỏ của tôi lần đầu đối diện với những cảm xúc đau lòng mà không thể gào lên hay vạch ra cho mọi người cùng thấy. Đó là những tổn thương có lẽ với người lớn thì đơn giản nhưng với 1 đứa trẻ thì nó hoàn toàn có thể khiến tâm lý trở nên kiệt quệ.

Từ những năm tiểu học, bé Sóc nhà tôi có một người bạn thân. Hai đứa lớn lên cùng nhau, chia sẻ những bí mật rất trẻ con nhưng rất thật. Chúng học cùng lớp, tham gia cùng câu lạc bộ múa nên thâm thiết với nhau như chị em gái. Sóc nhà tôi cái gì cũng nghĩ đến bạn, cô bé kia cũng vậy, 2 đứa chỉ mong cuối tuần được nghỉ để xin bố mẹ sang nhà nhau chơi mà thôi.

Lên cấp hai, 2 đứa nhỏ có thêm 2 người bạn mới mới. Ban đầu là vui vẻ. Sau đó là những khoảng lặng. Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, cũng không rõ lỗi ở con mình hay ở những đứa trẻ khác. Chỉ là mối quan hệ bạn bè dần dần không con tươi sáng như cũ nữa, mỗi lần gặp nhau không còn là những khoảnh khắc rộn ràng với con nữa. Rồi dần dần, con trở thành người đứng ngoài không ai nói một lời chia tay, không ai cãi vã, chỉ là bị bỏ lại trong im lặng.

3 người bạn đó đi chơi riêng cùng nhau. Có nhóm chat riêng không có con. Những câu chuyện mà con chỉ biết khi đã muộn. Những chủ đề con không thể tham gia vì không hề hay biết gì. Và cả những câu nói lập lờ không hết ý, thì thầm nhỏ to giống như đang giấu giếm điều gì đó. Không ai công khai ghét con, nhưng cũng không ai chọn con nữa...

Con bé có nói với tôi rằng con cảm thấy tổn thương nhất không phải là bị từ chối, mà là bị khiến tin rằng chính mình có lỗi, dù chẳng ai nói rõ lỗi ở đâu. Con cũng cảm thấy không cam tâm vì chẳng biết mình sai ở đâu để mà sửa nữa.

Bỗng 1 ngày, con bị bạn thân cô lập trong im lặng: Tâm tư của người mẹ đồng hành cùng con gái bước qua mối quan hệ đổ vỡ đầu tiên trong đời- Ảnh 1.

Cuối cùng... sau nhiều lần cố gắng hòa nhập, cố gắng im lặng, cố gắng hiểu và tự trách bản thân, con gái tôi đã đưa ra một quyết định rất khó với 1 đứa trẻ mới chỉ 13 tuổi, đó là dừng lại mối quan hệ khiến con luôn cảm thấy mình là người thừa. Con dứt khoát đến chính tôi còn bất ngờ, nhưng tôi hiểu con không hề mạnh mẽ. Con buồn, suy sụp, thu mình lại. Có những tối con nằm im rất lâu, mắt không khóc nhưng lòng thì rối tung.

Sóc của tôi là 1 bé gái cá tính, con luôn luôn thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân từ khi còn rất nhỏ, so với em trai mình, Sóc có khả năng thích nghi và chịu áp lực rất tốt. Vậy mà khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian con khóc nhiều nhất kể từ ngày tôi dứt ruột sinh con ra.

Là mẹ, tôi chẳng biết phải làm sao... Tôi không thể sửa lại tình bạn cho con. Tôi không thể can thiệp thô bạo vào những mối quan hệ xã hội của con. Tôi không thể bắt những đứa trẻ khác đối xử tử tế hơn. Tôi cũng không thể nói với con rằng “rồi mọi chuyện sẽ ổn” khi chính tôi biết: "lần đổ vỡ" đầu đời này sẽ để lại một vết hằn rất lâu trong tâm trí con.

Tôi chỉ có thể làm một việc ở lại.

Ở lại khi con kể đi kể lại cùng một câu chuyện.

Ở lại khi con tự hỏi “hay con là đứa khó ưa thật hả mẹ?”

Ở lại mà không vội sửa con, không ép con phải tích cực, không bảo con “quên đi”, không bảo con "không sao đâu".

Tôi nói với con rằng:

"Mất đi 1 người bạn không có nghĩa là con kém giá trị. Có những mối quan hệ kết thúc không phải vì ai sai, mà vì người ta không còn chọn nhau nữa. Con có thể tiếp tục hàn gắn bằng tất cả những gì con làm được nhưng nếu mối quan hệ ấy khiến con cảm thấy mình luôn là người có lỗi, mình luôn là người thừa thì con cứ mạnh mẽ dừng lại như cái cách con đã làm.

Những người bạn của con cũng chưa hẳn là người xấu, chỉ là họ cảm thấy không còn hợp với việc chơi cùng con. Nhưng nếu mỗi ngày tỉnh dậy, nghĩ đến họ chỉ khiến con mệt mỏi, thì con nên tìm cho mình những điều các tươi vui hơn để nghĩ đến và bắt đầu 1 ngày mới không còn sự ảm đạm, u tối”.

Tôi mong con hiểu rằng việc con đủ can đảm rời khỏi một mối quan hệ khiến con đau là một dạng trưởng thành , không phải thất bại. Rất nhiều người lớn phải mất hàng chục năm mới học được điều đó.

Lần đầu trong đời, con học được rằng tình bạn cũng có thể tan vỡ. Và điều ấy đau thật. Nhưng con không hỏng, không sai, không thiếu sót chỉ vì người khác không còn đứng về phía con.

Đây là lần đầu tiên con tổn thương và tôi cũng là lần đầu tiên học làm 1 người mẹ có con đến tuổi dậy thì. Cả tôi và con đều đang học cách tiến về phía trước. Tôi không mong con luôn được yêu mến. Tôi chỉ mong khi bị tổn thương, con biết quay về với chính mình và biết rằng luôn có một người lớn đủ kiên nhẫn ngồi cạnh con, ngay cả khi con chưa biết phải bước tiếp thế nào.

Có thể con sẽ mất niềm tin một thời gian. Có thể con sẽ dè chừng khi kết bạn mới. Nhưng tôi tin, với trái tim giàu tình cảm ấy, một ngày nào đó con sẽ gặp được những người chọn con không phải vì thói quen, mà vì thật lòng.

Các tin khác

Biển người đổ về Hưng Yên

Hàng chục nghìn khán giả đến Y Concert ở Hưng Yên ngày 20/12. Đêm nhạc kéo dài 10 tiếng, có tới 50 nghệ sĩ từ các chương trình Anh trai vượt ngàn chông gai, Chị đẹp đẹp gió rẽ sóng, Tân binh toàn năng biểu diễn.

Thanh Niên và tôi: Thanh Niên - niềm tự hào của tôi

Trong quãng đời viết lách kéo dài và hay cách quãng của mình, tôi đã từng cộng tác với gần trăm tờ báo, được đăng tải hàng trăm truyện ngắn và bài viết trên nhiều tờ báo - cả báo Trung ương và địa phương.