Tôi năm nay 34 tuổi, kết hôn được 8 năm. Cuộc hôn nhân mà tôi nghĩ đã quá đủ sóng gió nay lại vỡ nát chỉ vì… một nhóm trò chuyện gia đình mà tôi vô tình đọc được.
Tôi và chồng yêu nhau gần hai năm mới cưới cưới. Ngày đó, anh làm ở công ty tư nhân, thu nhập không cao nhưng hiền lành, chân chất. Tôi là nhân viên văn phòng, kiếm được hơn anh đôi chút nhưng lúc yêu nhau chẳng bao giờ để ý chuyện tiền nong. Chỉ là sau khi cưới, mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ.
Hai năm trước, công ty chồng giải thể. Từ đó đến nay, anh làm công việc tự do, thu nhập bấp bênh. Gánh nặng tiền nhà, tiền học cho con, chi tiêu…, phần lớn tôi phải lo. Anh có phụ giúp nhưng không đáng bao nhiêu.
Tôi không trách vì tôi biết, đàn ông không thể làm trụ cột kinh tế trong gia đình thường mặc cảm. Nhưng đôi khi, tôi cũng không tránh khỏi bực bội: Tiền thì thiếu, anh lại chẳng mấy khi chủ động tìm việc ổn định.

Sau ngày phát hiện nhóm trò chuyện bí mật, tôi như người vừa tỉnh khỏi một giấc mộng đau đớn (Ảnh minh họa: TD).
Tôi có nặng lời với chồng vài lần nhưng là lúc quá áp lực: Hóa đơn dồn đống, con ốm, xe hỏng… mà một mình tôi phải xoay xở. Những lần như thế, tôi không nhờ cậy gì được ở chồng hay nhà chồng, chỉ đành lẳng lặng về “vay khéo” bố mẹ đẻ.
Bố mẹ tôi có lương hưu cũng ổn. Ông bà lại tảo tần nên cũng để dành được một khoản kha khá. Nhiều lúc túng thiếu quá, tôi toàn “mặt dày” về hỏi vay bố mẹ.
Chuyện đó dĩ nhiên lúc bực bội lên, tôi cũng nói để chồng hiểu. Tôi không nghĩ những lời trong lúc nóng giận ấy lại khiến anh để bụng đến mức âm thầm đi nói xấu tôi với cả nhà nội.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi mượn điện thoại chồng để chuyển khoản, vô tình thấy nhóm trò chuyện “Gia đình mình” mà trước giờ anh chưa bao giờ nhắc đến. Bình thường, nhà chồng tôi đã có nhóm chung rồi, vậy nhóm này là gì?
Ấn vào xem, tôi lạnh người. Tin nhắn đầu tiên trong nhóm là của chồng tôi: “Con dâu nhà mình, cô ta cậy nhà có điều kiện nên khinh người như mẻ ấy”.
Ngay lập tức, cả nhà anh thi nhau bình luận:
- Mẹ chồng: “Biết ngay mà, con trai mẹ mà có khi bị lép vế. Nhà người ta có tiền nên coi thường mình”.
- Em trai chồng: “Cơ bản chị ta cậy nhà có điều kiện nên lên mặt”.
- Chị chồng: “Ôi giời, cũng biết đâu được. Những chuyện em dâu dấm dúi làm cho nhà mẹ đẻ thì làm sao mình biết. Còn chuyện nhà bên kia cho thì em phải kể tướng lên chứ”.
Tôi đọc mà run tay. Những gì họ nói vừa sai, vừa độc địa. Bao năm nay, tiền sữa, tiền học, tiền khám bệnh cho con đều từ tôi. Ngay cả khi mẹ chồng ốm đau, tôi vẫn gửi tiền phụ. Còn chuyện nhà ngoại tôi hỗ trợ, chẳng phải vì bố mẹ tôi thương con cháu và thương tôi xoay xở một mình hay sao?
Chồng tôi không những không bênh vực, mà còn viết thêm: “Con làm ít hơn vợ, nói ra vợ khinh. Có lúc, cô ta còn bảo con: Anh không lo được thì im cho em nhờ”.
Tôi ngồi sụp xuống. Lúc cãi nhau, tôi từng nói những câu khó nghe nhưng chưa bao giờ tôi khinh chồng. Đó chỉ là lúc tôi quá mệt mỏi. Hóa ra trong mắt anh, tôi lại là người đàn bà tham tiền, tàn nhẫn như thế.
Tối đó, tôi hỏi anh. Anh bối rối rồi quay sang trách tôi: “Thì anh chỉ tâm sự chút thôi, chứ em nghĩ anh sung sướng gì khi phải dựa vào vợ? Em lúc nào cũng mang tiền ra nói. Em bảo nhà ngoại lo hết, nghe mà tủi thân. Anh chỉ kể để mọi người biết anh… không được coi trọng”.
Tôi nghẹn lời. “Tôi nói trong lúc áp lực nhưng anh mang chuyện vợ chồng đi bêu với cả nhà là sao? Họ mạt sát tôi như vậy, anh còn hùa vào. Anh muốn tôi sống thế nào?”.
Anh im lặng rồi quay sang giận ngược tôi: “Em tự soi lại đi. Nếu em tinh tế, biết nhẹ nhàng, tôn trọng anh, anh đâu tủi mà nói ra. Đàn ông bị đẩy đến mức đó mới nói, chứ ai thích kể xấu vợ?”.
Tôi nhìn anh mà thấy… hèn. Một sự hèn hạ, yếu đuối, nhỏ nhen mà trước giờ, tôi chưa bao giờ nhận ra. Anh mất việc, tôi không trách. Anh thu nhập thấp, tôi vẫn gánh vác cả nhà. Nhưng anh mang sự tự ti của mình đổ hết lên đầu tôi rồi quay sang lập nhóm nói xấu vợ với cả nhà nội… thì tôi không thể nào chấp nhận.
Những ngày sau đó, nhà chồng liên tục “bóng gió” về tôi trong nhóm. Mẹ chồng còn viết: “Giờ thời buổi này, đàn bà có chút tiền là lên mặt”. Kinh khủng nhất là chồng tôi lại “thả tim”, đôi khi còn nhắn: “Con cũng chịu đựng lắm mẹ ạ”/
Tôi không thể hiểu nổi. Người đàn ông tôi cưới, người tôi đã vất vả cùng bao năm, biến đâu mất rồi? Là do nghèo, do tự ti, do thấy vợ gồng gánh nên ấm ức? Hay anh vốn dĩ như thế, chỉ là tôi quá ngốc nên không nhìn thấy?
Tôi thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ hơn một tuần nay. Anh nhắn tin xin lỗi rồi lại quay sang trách tôi “làm lớn chuyện”, “nhạy cảm” và “chỉ chấp nhặt”. Nhưng với tôi, niềm tin một khi đã rạn thì chẳng còn gì cứu được nữa.
Tôi không biết có nên ly hôn hay không? Một cuộc hôn nhân mà chồng không bảo vệ vợ, thậm chí còn hùa với cả nhà bôi nhọ vợ, liệu có còn ý nghĩa?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Mộc An














