Sau nhiều ngày mưa lũ dồn dập, nhiều khu vực ở Đắk Lắk bị chia cắt, chìm trong biển nước. Giữa hành trình tiếp cận vùng ngập sâu đầy gian khó, phóng viên Báo Thanh Niên may mắn được đồng hành cùng Đội ca nô 74 Quảng Trị, những người cứu hộ không chuyên thầm lặng để ghi lại hoạt động của họ.
Tinh thần thép giữa sóng dữ
Trong chuyến cứu trợ tại Đắk Lắk (Phú Yên cũ), khi nhiều thành viên phải ở lại quê nhà dọn lũ, đội ca nô 74 Quảng Trị chỉ còn 6 người cùng 2 chiếc ca nô, nhưng vẫn giữ vững một "tinh thần thép" hiếm có.
Họ không phải lực lượng chuyên nghiệp, nhưng từ cách thức liên lạc, tìm kiếm tọa độ đến việc tiếp cận những khu vực bị cô lập, mọi thứ đều chuẩn xác.
Những ngày 21 và 22.11, khi tình hình mưa lũ nhiều nơi tại Đắk Lắk còn phức tạp, anh Trần Lương Thăng, trưởng đoàn với chất giọng khàn đặt, bàn bạc nhanh gọn với các thành viên: "Hôm nay, chúng ta phải đến được nơi sâu nhất, nơi bà con cần mình nhất".

Những thành viên trong Đội ca nô 74 Quảng Trị lên đường đến Đắk Lắk
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN
Từ sáng sớm, ăn vội vài gói mì tôm trên chiếc xe có nhà bếp dã chiến, họ thực hiện đúng như những gì bàn bạc. Chiếc ca nô nhỏ bé phải băng qua những đợt sóng lớn để tiếp cận các hộ dân đã bị cô lập suốt nhiều ngày.
Mỗi chuyến đi là một cuộc chiến với những con sóng bạc đầu đánh dồn dập vào mạn thuyền. Nhìn các anh vội vã đưa từng thùng mì, từng chai nước đến tận tay bà con đang đói lả, ít ai biết rằng chính họ cũng chưa có bữa ăn đúng nghĩa.

Các thành viên trong nhóm tích cực hỗ trợ bà con
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN

Họ luôn tìm những khu vực ngập sâu, khó khăn để giúp người dân
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN
Tranh thủ vài phút nghỉ ngắn ngủi trên bờ, anh Trần Ngọc Sơn, người thành lập đội ca nô lẳng lặng bóp nát gói mì tôm sống, nhai tạm rồi uống vội ngụm nước lọc để cầm hơi.
Đó là bữa trưa, bữa tối của những người đang nỗ lực cứu đói cho đồng bào. Dường như ở họ không có sự mệt mỏi hay vất vả bởi phía trước là bà con đang cần được giúp đỡ.

Đội cứu hộ mang nhu yếu phẩm cho bà con vùng cô lập
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN
Lời dặn mang theo thẻ căn cước đầy ám ảnh
Sáng 22.11, trong lúc tiếp cận 18 hộ dân bị cô lập nhiều ngày ở xã Tây Hòa, các thành viên nhắc nhở nhau vừa đùa vừa thật: "Anh em nhớ áo phao an toàn, đừng quên mang theo căn cước công dân nhé, lỡ có chuyện gì…".
Câu nói tưởng chừng như một lời nhắc nhở bâng quơ nhưng lại chứa đựng một sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, một nỗi sợ hãi thầm lặng mà những người làm công việc này phải đối mặt.

Đi sớm về muộn, giúp được nhiều người là phương châm của các thành viên trong đội
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN
Họ chấp nhận rủi ro với nếu có bất trắc xảy ra họ vẫn có tên tuổi, địa chỉ rõ ràng, không vô danh giữa dòng nước lũ.
Không chỉ đối mặt với nguy hiểm tính mạng, nhiều anh em còn phải đánh đổi cả sự yên ấm gia đình. Có thành viên chia sẻ vì chuyến đi "nhất định phải đến" này, vợ anh đã giận suốt mấy ngày qua.
Họ là những người đàn ông của gia đình nhưng nhắn nhủ vợ con ở nhà, sẵn sàng vào vùng lũ hỗ trợ bà con.

Dù mệt, họ luôn vui khi đến được với người dân
ẢNH: LÊ HOÀI NHÂN
Từ sáng tinh mơ cho đến tối mịt, công việc của anh Nguyễn Thế Hải, Dương Thanh Hiền, Dương Nhật Sáng hay anh Mai Thanh Chương, những thành viên còn lại của Đội ca nô 74 Quảng Trị không ngơi nghỉ, khuôn mặt hằn rõ mệt mỏi sau nhiều giờ vật lộn với sóng nước.
Cuối ngày, họ gọi nhau trong mưa: "Còn hàng gì không, nhanh đưa vào cho bà con kẻo tối, gió, sóng lớn khó đi".
Không một lời than vãn, họ cứ thế miệt mài ngày này qua ngày khác. Dù đối mặt với nguy hiểm, sự kiệt sức và cả nỗi nhớ nhà, tinh thần của họ lúc nào cũng rất vui vẻ và đầy năng lượng.
Nụ cười và lời động viên của họ chính là liều thuốc tinh thần không chỉ dành cho người dân vùng lũ mà cả cho những phóng viên tác nghiệp vùng lũ như chúng tôi.













