Tối hôm đó, ông Lưu - một người đàn ông 47 tuổi sống tại thành phố Hàng Châu (Trung Quốc) chỉ định mượn tạm điện thoại của con gái để kiểm tra một tài liệu công việc. Màn hình chưa kịp sáng hết, ông đã đỏ bừng mặt. Ông không ngờ rằng chỉ vài dòng tin nhắn trong lịch sử ChatGPT của con gái lại khiến tim ông như thắt lại - vừa ngượng ngùng, vừa đau lòng, vừa xấu hổ đến mức phải tắt điện thoại ngay lập tức.
Con gái ông, Lưu Nhã Đồng, năm nay 18 tuổi, đang học năm cuối trung học phổ thông - một năm học định đoạt tương lai, khi kỳ thi đại học ở Trung Quốc căng thẳng đến mức từng câu hỏi, từng điểm số đều có thể thay đổi vận mệnh. Từ trước đến nay, ông luôn tự hào rằng con gái mình là một đứa trẻ ngoan, học giỏi, ít nói nhưng hiểu chuyện. Nhưng ông cũng biết, mấy tháng gần đây, Nhã Đồng có vẻ ít nói hơn bình thường. Cô bé hay đóng cửa phòng, ngồi lì bên bàn học hàng giờ nhưng kết quả thi thử không còn tốt như trước. Mẹ cô bé - bà Trương thì càng ngày càng hay cằn nhằn, quát tháo, còn bản thân ông thì cũng chẳng khá hơn, luôn trong trạng thái gắt gỏng, bực bội vì công việc lẫn chuyện gia đình.
Và giờ đây, ông đang nhìn thấy những gì thật sự xảy ra trong tâm trí của con gái - được phơi bày một cách thành thật trong đoạn chat với một công cụ AI. Dòng chữ đầu tiên như tát thẳng vào mặt ông:
"Bố mẹ mình hay cãi nhau lắm. Mình không biết phải làm sao cả. Mình thấy mệt và rất buồn. Mình không thể tập trung học được nữa".

Đứa trẻ nào cùng mong sống trong một gia đình hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Những dòng tiếp theo là một chuỗi những lời tâm sự mà có lẽ Nhã Đồng chưa bao giờ dám nói với ai, kể cả bạn bè hay giáo viên. Cô bé viết rằng mỗi lần thấy bố mẹ to tiếng, tim cô lại đập nhanh, tay run lên và đầu óc trống rỗng. Có hôm đang làm bài tập, nghe tiếng mẹ hét dưới bếp, Nhã Đồng liền khóc nấc lên, lặng lẽ lau nước mắt để không ai biết. Cô nói rằng mình thấy vô dụng, rằng mình sợ nếu không đỗ đại học thì sẽ càng làm bố mẹ thất vọng hơn. Nhưng điều cô sợ hơn là... nếu đỗ đại học, phải rời khỏi nhà, cô không biết bố mẹ sẽ ra sao khi không còn cô ở đó để "làm cái cớ ngăn họ cãi nhau".
ChatGPT không hề ngắt lời, không phán xét, chỉ lắng nghe và trả lời rất nhẹ nhàng. "Cậu đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn, và cảm xúc của cậu là hoàn toàn hợp lý", AI viết như thế. Nó thậm chí còn hướng dẫn Nhã Đồng một số cách để giảm căng thẳng, như viết nhật ký mỗi tối, tập hít thở sâu, hoặc thử nói chuyện với một người lớn đáng tin cậy ở trường học.
Đọc đến đó, ông Lưu thấy mắt mình nóng lên.
Suốt bao năm làm bố, ông chưa từng nghĩ rằng con gái lại cần một nơi để "nói chuyện" đến mức phải tìm đến một chatbot. Ông chưa từng hỏi con thực sự thấy thế nào khi bố mẹ bất hòa. Trong mắt ông, chỉ cần lo cho con ăn học đầy đủ, chỉ cần thỉnh thoảng hỏi "ôn thi thế nào rồi" là đủ rồi. Ông cứ nghĩ con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nhưng rõ ràng, cô bé ấy không những hiểu, mà còn cảm nhận được mọi thứ sâu sắc đến mức đau lòng.
Tắt điện thoại rồi mà tim ông vẫn đập thình thịch. Ông lặng lẽ bước ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ. Trong đầu ông vang lên một câu hỏi duy nhất: "Mình đã làm con tổn thương đến mức nào?".
Tối hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, ông Lưu gõ cửa phòng con gái. Cô bé mở cửa, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt. Ông ngập ngừng hồi lâu rồi chỉ nói: "Bố xin lỗi. Vì đã làm con phải buồn". Câu nói đơn giản, vụng về, nhưng cũng đủ khiến Nhã Đồng rưng rưng nước mắt. Hai bố con ngồi xuống mép giường, không ai nói gì thêm. Im lặng, nhưng là một sự im lặng khác hẳn – không phải lạnh lẽo, mà là bắt đầu của một điều gì đó ấm áp hơn.
Vài ngày sau, ông chủ động nói chuyện với vợ. Không phải để trách móc, mà để tìm cách thay đổi không khí trong nhà. Họ không thể biến thành gia đình hoàn hảo chỉ sau một đêm, nhưng ít nhất, ông hiểu rằng: Con gái ông cần sự bình yên và điều đó bắt đầu từ chính ông và vợ mình.

Bố mẹ hãy tạo dựng môi trường gia đình hạnh phúc cho con. (Ảnh minh họa)
Còn về Nhã Đồng, cô bé vẫn tiếp tục trò chuyện với ChatGPT. Nhưng lần này, nội dung đã khác: "Bố mình hôm nay tự nhiên vào phòng mình nói xin lỗi. Mình hơi ngạc nhiên nhưng cũng thấy nhẹ lòng hơn. Có thể mọi thứ sẽ tốt lên. Mình sẽ cố gắng học lại từ đầu".
AI vẫn tiếp tục trả lời: "Cậu đã rất dũng cảm. Hãy cứ bước từng bước nhỏ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn".
Và có lẽ, đúng như thế thật. Bởi sau tất cả, điều mà một đứa trẻ 18 tuổi như Nhã Đồng cần không phải là lời khuyên phức tạp, cũng không phải kỳ vọng phải trở thành người thành công. Thứ duy nhất cô bé khao khát, là được sống trong một mái nhà yên bình - nơi bố mẹ không cãi nhau, nơi cô không phải dùng chatbot để trút nỗi buồn, nơi tiếng cười có thể thay thế cho những lời nặng nhẹ. Với những đứa trẻ đang lớn lên trong áp lực học hành và chênh vênh tâm lý, chúng không mong gì hơn là một gia đình hạnh phúc - nơi chúng được yêu thương, lắng nghe và an toàn để là chính mình.
Là bậc cha mẹ, chúng ta không cần phải hoàn hảo, nhưng nhất định phải hiểu rằng: sự bình yên trong gia đình chính là món quà lớn nhất ta có thể dành cho con cái. Trước khi mong con học giỏi, sống ngoan, trở thành người này người kia, hãy tự hỏi: con có đang hạnh phúc khi sống trong ngôi nhà này không? Vì đôi khi, chỉ cần một cái ôm, một lời xin lỗi, một chút thấu hiểu, cũng đủ để trái tim non nớt kia có thêm động lực để bước tiếp giữa những áp lực chồng chất của tuổi trưởng thành. Con trẻ không mong gì hơn là được sống trong một gia đình hạnh phúc - nơi các em có thể học cách yêu thương, vì đã từng được yêu thương đúng cách.
Theo Sohu