Tôi về làm dâu đã sáu năm, luôn nghĩ chỉ cần sống chân thành, quan tâm, thì sẽ được đối xử công bằng. Tôi không ngờ, chỉ vì vài tờ tiền trong phong bì mà lòng mình lại tổn thương đến thế.
Gia đình chồng tôi không giàu có, nhưng sống ngăn nắp, nề nếp. Bố mẹ chồng đều là người chu đáo, đặc biệt là mẹ - bà khéo ăn nói, khéo ứng xử, được hàng xóm quý mến. Tôi sinh hai con: một trai tám tuổi và một bé gái vừa tròn năm tháng. Cả hai đều ngoan ngoãn, đáng yêu. Tôi vẫn luôn dạy con phải biết yêu quý ông bà nội, vì họ là người sinh ra bố, là gốc của gia đình.
Hôm sinh nhật con gái, mẹ chồng bảo “chỉ tổ chức gọn thôi”, mời vài người thân sang ăn cơm. Trong bữa, bà vui vẻ, cười nói liên tục, khiến tôi cũng thấy nhẹ lòng. Mọi người mừng tuổi, tặng quà cho cháu, tôi không để ý nhiều. Nhưng khi dọn dẹp, tôi tình cờ thấy mẹ chồng để riêng hai phong bì: một của cháu nội - con tôi chỉ có 300 nghìn; còn phong bì kia, bà ghi rõ “gửi cháu Bống” (cháu ngoại của bà, tức con của em gái chồng tôi), bên trong là 2 triệu đồng.
Tôi thoáng khựng lại. Không phải vì số tiền, mà vì cách biệt quá lớn giữa hai đứa trẻ. Chúng đều là máu mủ của bà, chỉ khác một điều: một đứa gọi “bà nội”, còn đứa kia gọi “bà ngoại”. Tôi tự hỏi: phải chăng, người làm mẹ chồng bao giờ cũng có phần thiên vị cho con gái mình?
Tôi cố giấu cảm xúc, nhưng trong lòng chộn rộn. Tối ấy, chồng tôi thấy tôi buồn, gặng hỏi. Tôi kể lại mọi chuyện. Anh trầm ngâm rồi bảo: “Anh sẽ hỏi mẹ, nhưng em đừng trách bà”. Hôm sau, anh khẽ hỏi mẹ vì sao lại như thế. Mẹ chồng tôi cười hiền: “Cháu ngoại ở xa, thỉnh thoảng mới về, bà cho nhiều để con gái đỡ vất vả. Còn cháu nội thì ở ngay đây, lúc nào bà chẳng chăm, chẳng mua đồ. Thế là công bằng rồi chứ?”.

(Ảnh minh hoạ)
Tôi nghe chồng kể lại, nghẹn họng. Công bằng - hai chữ ấy sao nghe vừa hợp lý vừa chua chát. Tôi hiểu, bà không có ý xấu. Nhưng cũng từ hôm đó, trong lòng tôi xuất hiện một ranh giới mờ nhạt - thứ mà tôi chưa từng muốn có giữa mình và mẹ chồng.
Tôi vẫn chăm sóc, hỏi han bà mỗi ngày, vẫn biếu quà lễ tết, vẫn dạy con gọi bà thật ngoan. Nhưng tôi học cách không kỳ vọng quá nhiều. Tôi nhận ra, trong mối quan hệ mẹ chồng con dâu, đôi khi không cần phân đúng sai, mà chỉ cần giữ được lòng bình an.
Đêm nọ, chồng tôi nắm tay tôi nói nhỏ: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, mình ra ở riêng nhé. Anh không muốn em chịu tổn thương nữa.” Tôi không trả lời ngay. Tôi vẫn thương bà – người phụ nữ cả đời vì con cái, chỉ là tình thương ấy, đôi khi không được chia đều.
Giờ đây, tôi vẫn sống cùng mẹ chồng, vẫn nấu cơm mỗi tối, vẫn để con chạy ù vào lòng bà như mọi khi. Nhưng sâu trong tim, tôi biết mình đã khác. Tôi không còn chờ đợi sự công bằng từ ai đó, chỉ mong giữ được sự bình thản trong chính mình.
Có lẽ, thời gian sẽ trả lời: Liệu sự im lặng của tôi có khiến mọi thứ tốt hơn, hay sẽ đẩy chúng tôi xa nhau thêm một chút?
(Tâm sự của độc giả)