Sức khỏe - Đời sống

Thanh Niên và tôi: Nhịp cầu nối tình yêu gia đình và quê hương

Mỗi bài viết được đăng cũng là cách tôi lưu lại các khoảnh khắc bình dị của gia đình và giới thiệu về vùng biên quê mình đến với nhiều người hơn.

Gìn giữ ký ức gia đình qua từng trang báo

Nhắc đến bài 'Anh bộ đội cụ Hồ' mang tình yêu rừng xanh về nhà, tôi vẫn nhớ khoảnh khắc bố nâng tờ báo lên, nhìn thật lâu rồi mỉm cười rất nhẹ. Bố tôi là cựu chiến binh, cả đời sống mộc mạc. Ông đã lồng trang báo vào khung kính và đặt trang trọng giữa phòng khách như giữ gìn điều thật quý.

Thanh Niên và tôi: Nhịp cầu giữ gìn tình yêu gia đình và quê hương - Ảnh 1.

Bố tôi và hai cháu bên bài báo được bố lồng khung kính trang trọng

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Có lẽ ông tự hào vì thấy mình xuất hiện trên mặt báo, nhưng tôi hiểu niềm vui lớn hơn là việc con gái có thể kể lại nếp sống giản dị của ông bằng tất cả sự trân trọng. Giây phút ấy, ký ức gia đình được ghi lại, gìn giữ như một "báu vật" chung.

Đến bài Sử dụng điện an toàn và tiết kiệm, đâu chỉ có… người lớn, ký ức gia đình tôi như mở thêm một trang mới. Tôi kể về hai đứa cháu, những mầm xanh đang lớn biết tắt điện khi ra khỏi phòng, biết phân loại rác, biết nhường nhịn nhau từ điều nhỏ nhất.

Những hành động giản đơn ấy chính là nếp sống đẹp mà gia đình tôi luôn gìn giữ. Nhờ Báo Thanh Niên, mà khoảnh khắc bình dị ấy được lưu lại như các "kỷ vật tinh thần", nối tiếp sự yêu thương giữa các thế hệ.

Và rồi, tự nhiên tôi nhận ra điều rất đẹp, tình cảm dành cho gia đình cũng là cách tôi học để yêu và kể về quê hương. Miền đất đỏ vùng biên, nơi tôi sinh ra và lớn lên, cùng nắng gắt, gió rừng, tình người chân chất luôn gắn bó như một phần máu thịt.

Và lan tỏa niềm tự hào về miền quê đất đỏ

Quê tôi nằm ở vùng biên viễn miền Đông, nơi có rừng cao su nối dài thẳng tắp và đất đỏ thì bám vào chân người như một phần ký ức. Dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng người quê tôi vẫn luôn sống với nhau bằng sự chân chất, thật thà và ấm áp.

Thanh Niên và tôi: Nhịp cầu giữ gìn tình yêu gia đình và quê hương - Ảnh 2.

Bài báo đã giúp người bạn của tôi biết Sóc Bom Bo ở Bình Phước (nay là tỉnh Đồng Nai)

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Chính vì vậy, mỗi khi viết về quê hương, tôi lại thấy trong lòng dâng lên niềm tự hào rất đỗi bình dị. Thật may mắn khi Báo Thanh Niên đã giúp những yêu thương ấy đến gần hơn với nhiều người.

Như lần bài Miền bụi đỏ gió rừng được đăng, một người bạn đọc xong liền hỏi tôi: "Ủa, Sóc Bom Bo là miền Đông quê của Phương hả? Tưởng ở Sóc Trăng, miền Tây cơ…".

Tôi bật cười trước câu hỏi có phần ngây ngô mà lại dễ thương đến lạ, nhưng khoảnh khắc đó khiến tôi thấy ấm lòng, vì hóa ra bài viết của mình đã giúp ai đó nhìn quê tôi bằng đôi mắt mới, nhận ra điều trước đây tưởng ít ai chú ý.

Đến bài Cuộc sống hòa cùng thiên nhiên nơi vùng biên, tôi kể về vùng giáp biên khi chưa có điện lưới quốc gia. Bữa cơm chỉ vài món đơn sơ mà đầy tình nghĩa. Nhờ bài báo, hình ảnh bình dị ấy trở nên rõ ràng và gần gũi hơn với độc giả.

Gần đây nhất là bài Một thời đèn dầu, một thời điện sáng, bài viết đem về cho tôi giải khuyến khích trong cuộc thi 50 năm thắp sáng niềm tin - Kỷ niệm 50 năm thành lập ngành Điện lực miền Nam (1975-1925). Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ về câu chuyện rất đời ở quê mình cũng có thể khiến ai đó mỉm cười, gật gù hoặc xúc động.

Thanh Niên và tôi: Nhịp cầu giữ gìn tình yêu gia đình và quê hương - Ảnh 3.

Tác giả (bìa phải) cùng cô mình đến nhận giải ở lễ tổng kết cuộc thi

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Và trong suốt hành trình viết lách của mình, tôi giữ cảm xúc về ký ức gia đình và kể về miền đất đỏ quê hương, Báo Thanh Niên đã luôn hiện diện như người bạn đồng hành tin cậy, lặng lẽ tiếp sức không chỉ cho tôi mà cho nhiều bạn đọc yêu viết.

Nhờ những trang báo ấy, chúng tôi có cơ hội giữ lại điều mình trân quý và gửi đi những điều đẹp đẽ mà mình tin tưởng.

Chặng đường viết lách của tôi có thể chưa dài, nhưng tôi luôn trân trọng từng bước đầu tiên đã được Báo Thanh Niên nâng đỡ và song hành.

Và tôi tin, chừng nào còn được cầm bút và còn nhìn về nơi mình thuộc về, thì tình yêu dành cho gia đình và miền đất quê hương, không của riêng tôi mà của rất nhiều người, sẽ còn tiếp tục lan xa và tìm thấy những trái tim đồng cảm phía trước.

Thanh Niên và tôi: Nhịp cầu nối tình yêu gia đình và quê hương - Ảnh 1.


Các tin khác