Sức khỏe - Đời sống

"Thương lắm miền Trung ơi" nghe nhiều quá rồi, chung tay giúp đỡ thực sự thôi!

Những ngày nước lũ nhấn chìm Đắk Lắk, Lâm Đồng, Khánh Hoà..., mạng xã hội tràn ngập câu “Thương lắm miền Trung ơi!”. Nó xuất hiện dưới những tấm ảnh hàng nghìn ngôi nhà lút nóc, dưới những đoạn clip cầu cứu, thậm chí nằm trong những caption chỉ là một trái tim buồn, nhưng đủ để ai đó dừng lại, thở dài và nghĩ về nỗi đau của đồng bào.

Không phải thói quen, không phải phong trào. Đó là phản xạ rất người. Khi đối diện với nỗi đau của người khác, chữ “thương” luôn xuất hiện như một phản xạ tự nhiên từ trái tim. Nhưng càng nhìn, càng đọc, càng thấy rõ rằng lời thương sẽ chỉ trôi đi, mỏng manh như sương khói, nếu không đi cùng hành động.

Lực lượng chức năng tỉnh Đắk Lắk đang căng mình cứu người dân bị cô lập trong nước lũ.

Lực lượng chức năng tỉnh Đắk Lắk đang căng mình cứu người dân bị cô lập trong nước lũ.

Thiên tai đã đi qua nhiều lần, để nhắc nhở rằng tình thương là bản năng, còn hành động là lựa chọn. Khoảng cách giữa hai thứ ấy đôi khi chỉ là một bước chân, một quyết định nho nhỏ để đưa tay với người khác. Bước chân ấy không cần lớn lao, không cần phô trương, chỉ cần xuất phát từ sự đồng cảm thực sự.

Đăng một status không vô nghĩa. Nó là tín hiệu của trái tim, là dấu hiệu rằng xã hội vẫn còn biết rung cảm. Một xã hội vô cảm sẽ im lặng. Nhưng nếu chỉ đứng đó bên ranh giới của cảm xúc, chúng ta sẽ mãi nhìn thấy nỗi đau tràn lên rồi rút xuống, như những con sóng nối tiếp nhau, năm này qua năm khác.

Nhìn hình ảnh một mái nhà bị cuốn trôi, một đứa trẻ mặt tái nhợt giữa mưa, một người mẹ ôm con giữa bùn đất, một cụ già co ro trên mái nhà, hay những thi thể trôi giữa dòng lũ, lòng thương sẽ dâng trào. Nhưng nếu không làm gì, mọi cảm xúc ấy chỉ là lướt qua.

Vậy nên, điều cần là bước ra, dù một bước nhỏ thôi, để biến lòng thương thành hành động. Không cần trở thành anh hùng. Không cần làm điều gì to tát, chỉ cần hỏi: “Hôm nay mình có thể làm gì, dù nhỏ, để lời thương của mình bớt trống rỗng?”.

Có thể là 50 nghìn chuyển khoản đúng chỗ, có thể là chia sẻ một thông tin cứu hộ đã được kiểm chứng, có thể là góp vài bộ quần áo cũ hay thùng mì, lốc sữa, hoặc đơn giản là nhắn tin cho ai đó trong vùng lũ: “Nếu cần giúp, cứ gọi tôi".

Mỗi hành động, dù nhỏ, đều là thông điệp gửi đến người chịu khổ: “Bạn không đơn độc. Chúng tôi ở đây cùng bạn". Và thông điệp ấy, khi được lặp lại, nhân lên, sẽ là sức mạnh để kéo ai đó ra khỏi tuyệt vọng, để soi đường cho những ngày khó khăn phía trước.

Ngày mai, có thể chỉ là một lời nhắn gửi, một món quà nhỏ, sự chia sẻ đúng lúc. Nhưng những hành động ấy tích tụ lại sẽ là ánh sáng giữa mưa lũ. Lời thương sẽ không còn mỏng manh, sẽ trở thành trái tim chung của cộng đồng, nối những người đang chịu khổ lại với nhau, để ai cũng cảm nhận được sự hiện diện của lòng người.

Đứng trước nỗi đau, không ai có thể cứu tất cả, nhưng mỗi người có thể cứu một phần. Và phần nhỏ ấy cộng hưởng cùng phần nhỏ của người khác sẽ tạo nên sức mạnh phi thường. Từng hành động, dù lặng lẽ, đều là minh chứng rằng tình thương phải được biến thành hành động, để lời nói thôi chưa đủ trở thành thực thể sống động giữa đời thường.

Mưa vẫn rơi, bùn vẫn dâng, nhưng khi hành động xuất hiện, nỗi cô độc bớt đi. Trẻ con không còn cảm thấy bị bỏ rơi. Người mẹ nhìn con trong đêm mưa cảm nhận được sự hiện diện của những bàn tay sẵn sàng giúp đỡ. Những hành động nhỏ, từ xa hay ngay tại hiện trường, đều là nhịp cầu nối giữa trái tim người với người, giữa cộng đồng với từng cá nhân đang cần.

Các lực lượng quân đội, công an, chính quyền… đang nỗ lực giải quyết vấn đề khẩn cấp nhất: Đảm bảo an toàn cho đồng bào đến khi nước rút hoặc tới nơi an toàn.

Nhưng cuộc chiến chống lại ảnh hưởng của trận lũ lụt khủng khiếp này còn lâu mới kết thúc. Nước rút đi sẽ phơi bày những hậu quả tàn khốc: Những ngôi nhà đổ sập, tài sản hư hỏng hoặc bị cuốn trôi; hoa màu cây trái và lồng bè nuôi cá, tôm biến mất, các cơ sở sản xuất, kinh doanh tan hoang… Giữ được mạng, bao người ngẩn ngơ nhận ra mình tay trắng.

Và còn những con người bị thương nặng, thập tử nhất sinh vì tai nạn trong mưa lũ; những người bị mất thân nhân, những đứa trẻ bị thiên tai biến thành con côi…

Họ cần sự đồng hành của người dân cả nước trong hành trình dài để chữa lành, phục hồi và tái thiết. Cần khối lượng lớn nhân tài vật lực để đưa cuộc sống của họ trở lại bình thường, để những nạn nhân đau thương nhất cũng có tương lai.

Mỗi người trong chúng ta, nếu thấy mình đang là chiếc lá lành, hãy đùm bọc, chắn gió phần nào cho những chiếc lá đang bị mưa lụt làm rách bằng việc đóng góp một phần thu nhập.

'Thương lắm miền Trung ơi' nghe nhiều quá rồi, chung tay giúp đỡ thực sự thôi! - 2

Mọi sự giúp đỡ của quý độc giả đến đồng bào miền Trung đang chống chọi mưa lũ lịch sử xin gửi về số tài khoản 1053494442, Ngân hàng Vietcombank – Chi nhánh Hà Nội.

Nội dung xin ghi rõ: Giúp đỡ 25052

Hoặc quý độc giả có thể quét mã QR code.

Toàn bộ số tiền ủng hộ sẽ được VTC News chuyển đến đồng bào miền Trung sớm nhất.

Quý độc giả biết những hoàn cảnh khó khăn cần sự chung tay giúp đỡ, xin hãy thông tin cho chúng tôi theo địa chỉ email [email protected] hoặc gọi điện đến đường dây nóng 0855.911.911.

Các tin khác

"Chào tự do" - bài hát ra đời từ địa ngục Côn Đảo

Từ bóng tối của ngục tù Chí Hòa đến ánh sáng của Côn Đảo, ông đi qua mọi nỗi đau không sao kể hết. Ở kỳ trước, ông viết Tiếng hát tử tù - bài thơ ra đời giữa ranh giới sống và chết. Còn kỳ này, khi bị đày ra Côn Đảo, ông lại viết và bài hát Chào tự do - khúc hát của những người đã thắng cả tử thần.