Tôi từng đọc bài viết của một chị khẳng định rằng, đàn ông muốn gia đình khá lên thì phải nộp hết tiền cho vợ quản. Tôi không phản bác riêng chị ấy vì có thể cách đó hợp với hoàn cảnh của chị.
Nhưng với gia đình tôi và rất nhiều gia đình có chồng làm kinh doanh thì xin lỗi, quan điểm đó hoàn toàn… không thể áp dụng được. Không những không áp dụng được, mà tôi còn thấy nếu cứ ép theo khuôn đó thì chỉ tự đẩy nhà mình vào cảnh rối tung rối mù.
Nói thật, tôi là phụ nữ nhưng tôi không có nhu cầu biết chồng kiếm bao nhiêu mỗi tháng. Tôi không cần kiểm kê từng đồng, từng khoản. Vì sao? Vì tôi lấy một người đàn ông làm chủ doanh nghiệp, chứ không phải người làm công ăn lương, tháng nào lĩnh tháng nấy rồi mang cả cọc tiền về “nộp”.
Tiền của chồng tôi không đứng yên. Nó luôn phải xoay vòng, phải đầu tư, hôm nay vào dự án này, mai rót vốn vào cái khác. Có khi vài tháng không thu được đồng nào nhưng đến lúc về thì về một cục.
Bảo người đàn ông như vậy “mang hết tiền cho vợ giữ” thì khác gì bảo bác sĩ không được cầm dao mổ, hay bảo tài xế không được ngồi sau vô lăng? Nó nghịch lý lắm.

Nhà giàu có cách quản lý tiền khác: Đàn ông lo việc lớn, phụ nữ giữ cho gia đình êm ấm (Ảnh minh họa: Sina).
Thực tế, nhà tôi sống rất khỏe. Tôi tiêu tiền không phải dạng quá sang chảnh nhưng tôi không bao giờ phải lo mình thiếu.
Tôi chỉ cần nói “Anh ơi, đóng học phí cho con”, “Anh ơi, sửa lại căn bếp”, “Anh ơi, mẹ em cần tiền chữa bệnh”… là chồng tôi tự động lo, lúc nào cũng đủ, không bao giờ làm tôi phải chờ đợi hay băn khoăn.
Nghe thì đơn giản nhưng tôi biết để được như vậy, phía sau là cả một hệ thống tài chính mà chồng tôi phải điều hành, tính toán từng chi tiết, từng dòng tiền. Và tôi thấy mình khôn ngoan khi không chui đầu vào mớ đó.
Tôi chứng kiến không ít chị em có chồng làm ăn lớn mà cứ thích “cầm hết tiền của chồng cho chắc”. Đến lúc chồng cần xoay dòng vốn, không kịp rút, không kịp thanh toán cho đối tác thì ai chịu trách nhiệm? Làm ăn mà chậm một ngày, đôi khi mất cả cơ hội bạc tỷ.
Vợ giữ tiền trong túi mà không hiểu chuyện sẽ dễ sinh ra nghi ngờ, cằn nhằn: “Sao hết tiền nhanh vậy?”, “Tiền đi đâu?”, “Sao chưa đưa em?”... Trong khi số tiền đó còn đang nằm trong hàng hóa, trong dự án, trong hợp đồng, chứ có phải tiền tiêu đâu mà đòi nằm yên trong tài khoản?
Tôi nói thật, phụ nữ thông minh sẽ biết mình nên quản cái gì?
Với những nhà lương tháng 20-30 triệu/tháng, gom về một mối thì đúng thật mới cân đối được chi tiêu: Tiền học, tiền sữa, tiền ăn, tiền nội ngoại… Mỗi khoản một người giữ thì dễ tản mát, không biết mình có bao nhiêu. Tôi hiểu với mức thu nhập đó, việc “vợ giữ tiền” là hợp lý.
Nhưng đối với những gia đình làm kinh doanh, tài chính không theo tháng, không cố định, không chảy về một túi thì áp dụng kiểu “đàn ông phải đưa hết lương” là cực kỳ ngây thơ. Nó chỉ phù hợp khi người chồng là lao động có thu nhập cố định.
Còn với doanh nhân, chủ doanh nghiệp, hay người làm nghề tự do có thu nhập biến động, tiền không vào đều từng tháng mà đi theo chu kỳ dự án thì cách đó chẳng khác nào trói tay người đàn ông lại.
Chồng tôi từng nói một câu khiến tôi nhớ mãi: “Em không cần biết anh kiếm bao nhiêu. Em chỉ cần biết là em muốn bao nhiêu thì anh lo được bấy nhiêu”.
Vậy là đủ. Tôi sống thanh thản, nhẹ đầu, không cần so đo.
Thêm nữa, chẳng hiểu sao nhiều chị cứ thích kiểm soát thu nhập của chồng. Tôi thì khác, tôi thích đàn ông có “sức mạnh tài chính”.
Một người đàn ông làm chủ doanh nghiệp mà cái gì cũng phải xin vợ mới chi được, tôi thấy kỳ lắm. Chồng tôi ra ngoài cần tiếp khách, ký hợp đồng, gặp đối tác, phải thể hiện uy tín, sự ổn định, chủ động trong tài chính. Làm sao mà cái gì cũng phải gọi về: “Vợ ơi chuyển cho anh 300 triệu đồng nhé”?
Tôi nói ở đây không phải để khoe. Nhưng thực tế, từ ngày tôi không can thiệp vào chuyện chồng kiếm bao nhiêu, nhà tôi lúc nào cũng đầy đủ, thậm chí dư dả.
Tôi chỉ cần lo phần hậu phương: Quản lý nhà cửa, chăm con, giữ cho gia đình trật tự. Việc lớn đã có chồng. Việc kiếm tiền đã có chồng. Việc đối nội, đối ngoại đã có chồng. Tôi thấy nhẹ cả đầu.
Do đó với quan điểm “chồng muốn khá thì phải đưa hết tiền cho vợ”, tôi xin phép không đồng tình. Người đàn ông làm lớn thì phải có tiền trong tay. Người phụ nữ thông minh thì không ôm hết vào người.
Mỗi cuộc hôn nhân cần tìm cách vận hành phù hợp với chính mình. Nhà tôi không cần nộp 100% mà vẫn sống khỏe, sống ổn, sống giàu.
Và tôi tin, có nhiều người giống tôi hơn là giống chị gái trong bài viết kia.
Mộc An

















