Cuối năm, dọn lại tủ giấy tờ, tôi lấy sổ chi tiêu ra đối chiếu. Nhìn thấy cuốn sổ, chồng tôi hỏi vu vơ: “Tiền tiết kiệm năm nay được bao nhiêu rồi em?”. Tôi thành thật đáp: “Khoảng 50 triệu anh ạ.”
Nghe xong, anh ngước lên, đôi mắt từ ngạc nhiên chuyển sang khó chịu: “Chỉ có 50 triệu? Một tháng anh đưa em 15 triệu, còn lương của em nữa… Em tiêu kiểu gì mà cuối năm chỉ dư được từng ấy? Phải dư gấp ba lần mới đúng!”
Câu nói của anh khiến tim tôi như bị bóp lại. Một năm dài, tôi tằn tiện đến mức đôi khi thấy mình… keo kiệt với chính bản thân, vậy mà cuối cùng nhận về chỉ một câu: “Em tiêu hoang.”
Tôi im lặng vài giây vì không muốn biến cuộc trò chuyện thành trận cãi vã. Nhưng nỗi tủi thân dâng lên nghẹn lại. Nhiều khi mình không muốn than, không muốn kể lể, lại thành ra bị xem là phung phí.
“Anh nghĩ em tiêu hoang thật à?” – tôi hỏi.
“Thì anh thấy tính ra tiền đâu hết…” – anh đáp, giọng mềm hơn nhưng vẫn đầy nghi hoặc.
Tôi hít một hơi thật sâu. Nếu không nói ra hôm nay, chắc sẽ còn nhiều lần như vậy nữa.
“Anh có biết tiền học và tiền sữa của con một tháng hết bao nhiêu không?” “Bao nhiêu?” “Tám triệu. Đó là con số cố định. Không trốn, không bớt được.”
Anh hơi sững lại. Tôi tiếp: “Tiền sinh hoạt của cả nhà – điện, nước, gas, thức ăn, tã, thuốc, đồ dùng, tháng nào ít cũng hơn 6 triệu. Đấy là em còn lựa đồ khuyến mãi, so giá từng thứ. Chưa kể lúc con ốm, lúc hai bên nội ngoại có việc, giỗ chạp, quà cáp…".
Tôi nói bằng giọng bình thản, nhưng trong lòng chua xót lạ. Chồng tôi đứng im, rõ ràng là bất ngờ. Anh chưa bao giờ biết nhà cần chi bao nhiêu, bởi từ ngày cưới, anh luôn tin giao hết cho tôi. Anh chỉ biết mỗi tháng mình đưa 15 triệu, còn lại… mặc định xem như “vợ tự lo”.
Nhưng không phải cứ im lặng là không vất vả. Tôi đặt trước mặt anh cuốn sổ ghi chi tiêu mà tôi âm thầm viết suốt năm. Trang nào cũng chi chít: tiền khám bệnh tháng con viêm họng, tiền quà mừng cưới em họ, tiền gửi bà ngoại trông cháu khi vợ chồng tôi bận, tiền thay bóng đèn, sửa ống nước…

(Ảnh minh hoạ)
Anh lật từng trang, càng xem mặt càng trầm xuống. Một lúc sau, anh nói nhỏ: “Anh… không nghĩ là nhiều như vậy.”
Tôi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy buồn lắm: “Em không cần anh nghĩ em giỏi. Em chỉ cần anh hiểu rằng để gia đình mình vận hành được, có rất nhiều thứ phải lo. Em tiết kiệm được 50 triệu trong một năm – đối với em, đó là nỗ lực rất lớn. Em cũng muốn tiết kiệm nhiều hơn, nhưng em không thể để con thiếu, cũng không thể không lo cho hai bên nội ngoại.”
Cuộc sống đôi khi không phải cứ có tiền là dùng được một cách dễ dàng. Có những khoản buộc phải chi, có những thứ buộc phải ưu tiên. Sau khi xem hết cuốn sổ, anh lặng lẽ đóng lại. Rồi anh nắm lấy tay tôi, lần đầu tiên sau cuộc nói chuyện căng thẳng: “Anh xin lỗi. Anh tưởng mọi thứ đơn giản. Anh chỉ nghĩ mỗi tháng anh đưa tiền là đủ… Không ngờ một mình em phải ôm nhiều đến vậy.”
Câu xin lỗi ấy khiến tôi nhẹ lòng. Không phải vì anh nhận sai, mà vì cuối cùng anh chịu đứng về phía tôi, nhìn vào những việc tôi làm mỗi ngày.
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi lại bàn chuyện tài chính, chuyện mà bao lâu nay chỉ mình tôi âm thầm gánh. Anh đề nghị từ năm sau, anh sẽ lo phần học phí và sữa của con. Tiền sinh hoạt để tôi quản lý, còn khoản tiết kiệm sẽ để chung, minh bạch để cả hai cùng theo dõi.
Tôi gật đầu. Tôi không cần anh làm hết. Tôi chỉ cần anh chia sẻ. Cuối năm, ai cũng thích nhìn vào số tiền mình để dành. Nhưng với tôi, điều quý nhất không phải 50 triệu nằm trong sổ.
Điều quý nhất là hai vợ chồng cuối cùng cũng hiểu nhau hơn, biết lắng nghe nhau hơn. Một gia đình không được xây bằng số tiền tích lũy, mà bằng sự tôn trọng và thấu hiểu.
(Tâm sự của độc giả)

















