Sức khỏe - Đời sống

Nghe tin bố chồng định chia tài sản, cả nhà xôn xao, đến lượt tôi mở phong bì mình được nhận thì đứng tim

Nhà chồng tôi vốn không phải gia đình giàu có gì, nhưng cũng đủ đầy. Bố chồng là người làm ăn buôn bán nhỏ từ trẻ, tích cóp được mảnh đất, căn nhà và chút tiền tiết kiệm. Ông sống tiết kiệm, nguyên tắc, cả đời quen tự lo, không thích dựa dẫm con cái.

Vì thế, khi nghe tin bố chồng gọi cả nhà về họp để “chia tài sản”, không khí lập tức trở nên khác lạ. Không ai nói ra nhưng tôi biết, trong đầu mỗi người đều đang tự tính toán phần của mình.

Tôi là con dâu út. Lấy chồng sau, kinh tế vợ chồng tôi cũng chỉ ở mức đủ sống. So với anh chị, tôi luôn tự biết vị trí của mình: không tranh, không giành, cũng không mong đợi gì từ tài sản nhà chồng. Thậm chí tôi còn nghĩ, bố mẹ khỏe mạnh là phúc phần rồi, chuyện chia chác hãy còn rất xa.

Buổi họp gia đình hôm đó diễn ra trong bầu không khí vừa nghiêm túc vừa căng thẳng. Bố chồng nói rất chậm, rất rõ. Ông bảo không muốn đến lúc nằm viện hay có chuyện gì bất trắc thì con cháu lại lúng túng, cãi cọ, chia sớm để ai cũng rõ ràng, lòng nhẹ nhàng.

Nghe tin bố chồng định chia tài sản, cả nhà xôn xao, đến lượt tôi mở phong bì mình được nhận thì đứng tim- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mỗi người được phát một phong bì, không ai mở ngay. Ai cũng giữ vẻ bình thản, nhưng tôi thấy tay chị dâu khẽ siết, anh chồng lớn thì liên tục ho khan, chồng tôi im lặng bất thường.

Đến khi bố bảo mọi người mở ra, căn phòng yên ắng đến mức nghe rõ tiếng giấy sột soạt.

Tôi mở phong bì của mình sau cùng.

Bên trong không phải sổ đỏ, cũng không phải tiền mặt như tôi đoán. Chỉ là một tờ giấy A4 gấp gọn, bên trên ghi vài dòng chữ ngay ngắn, nét chữ quen thuộc của bố chồng.

Đó là giấy xác nhận khoản tiền bố đã đứng ra bảo lãnh vay ngân hàng cho vợ chồng tôi cách đây bốn năm, khi chúng tôi mua căn nhà đang ở. Toàn bộ khoản nợ ấy, bố đã âm thầm trả xong từ hơn một năm trước, không nói với ai. Dòng cuối cùng ghi rõ: “Khoản này coi như phần tài sản bố cho các con, không tính vào chia chác sau này”.

Tôi đứng tim thật sự.

Tôi nhớ rất rõ khoản vay đó. Ngày ấy vợ chồng tôi còn trẻ, thu nhập bấp bênh. Bố chỉ lặng lẽ ký giấy bảo lãnh, dặn “cố mà làm ăn”. Sau đó ông chưa từng nhắc lại. Tôi vẫn nghĩ mình và chồng đang tự gánh, đang từng tháng trả nợ bằng chính mồ hôi công sức của mình.

Hóa ra, có những gánh nặng đã được người lớn lặng lẽ nhấc khỏi vai mình từ rất lâu.

Nhìn sang anh chị, tôi mới hiểu vì sao bố chồng làm vậy. Phần của họ là đất, là tiền, là thứ nhìn thấy được. Còn phần của vợ chồng tôi là một sự giải thoát, để chúng tôi có thể đứng vững mà không phải mang ơn bằng lời.

Tôi bỗng thấy xấu hổ khi nhớ lại những lần mình từng thoáng nghĩ bố chồng thương con lớn hơn, hay thiên vị ai đó. Thì ra ông chỉ chọn cách thương khác đi.

Buổi họp kết thúc trong im lặng. Không ai cười, cũng không ai buồn. Nhưng tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, tôi nhìn bố chồng bằng một ánh mắt hoàn toàn khác.

Tối hôm đó về nhà, tôi mở lại tờ giấy thêm lần nữa. Không phải để tính toán, mà để tự nhắc mình rằng: có những giá trị không nằm trong phong bì dày hay mỏng, mà nằm ở việc người cho đã nghĩ cho mình đến đâu.

Sau chuyện ấy, tôi hiểu một điều rất rõ: Trong gia đình, thứ khiến người ta “đứng tim” đôi khi không phải là tài sản mình được bao nhiêu, mà là nhận ra mình đã được yêu thương nhiều hơn mình tưởng.

Các tin khác

Năm 2026 là năm con gì?

Việc năm 2026 là năm con gì, thuộc mệnh gì, người sinh năm 2026 tính cách ra sao, hợp với tuổi nào... được nhiều người quan tâm dịp cuối năm 2025.