Cha mẹ nào cũng mong con cái thành đạt, cũng đặt kỳ vọng vào những tấm bằng, những con số điểm để tự hào. Nhưng đôi khi, chính tình yêu thương ấy lại vô tình biến thành gánh nặng, khiến con cái không dám sống thật, không dám thất bại, và cuối cùng chọn cách rời bỏ cuộc đời trong im lặng. Câu chuyện của cô gái 25 tuổi tên Trần Tư Kỳ ở Giang Tây (Trung Quốc) dưới đây là một bi kịch đau lòng tương tự.
Trần Tư Kỳ sinh năm 2000, lớn lên trong một gia đình công nhân bình thường ở Giang Tây. Cha cô - ông Trần Văn Hoa làm việc ở nhà máy với mức lương 4.000 tệ (khoảng 15 triệu đồng) mỗi tháng, mẹ cô - bà Vương Tú Lan ở nhà nội trợ và chăm lo từng bữa cơm. Dù cuộc sống chật vật, gia đình luôn tràn đầy tiếng cười và Tư Kỳ là niềm tự hào lớn nhất của cha mẹ nhờ thành tích học tập xuất sắc từ nhỏ.
Năm 2018, Tư Kỳ bước vào kỳ thi đại học với bao hy vọng. Cô gái 18 tuổi ấy từng tự tin nói với cha mẹ: "Con sẽ thi đỗ trường tốt, để bố mẹ tự hào". Thế nhưng, khi kết quả được công bố, cô lặng lẽ bước vào nhà, giọng run run: "Bố ơi, con… có lẽ thi hỏng rồi".
Ông Trần Văn Hoa tắt ngay ti vi, an ủi: "Không sao, cố gắng là được. Nếu cần, con ôn lại một năm" . Bà Vương Tú Lan từ bếp bước ra, lau tay vào tạp dề: "Ừ, nhà mình nuôi nổi mà" . Không ai nhận ra, trong ánh mắt Tư Kỳ lúc ấy đã lóe lên một tia do dự khó tả.
Nữ sinh thông báo mình thi trượt đại học
Thực ra, Tư Kỳ đã đỗ, không chỉ một mà tới bảy trường đại học danh tiếng qua bảy năm, trong đó có cả những ngôi trường thuộc top đầu cả nước. Nhưng cô không dám nói. Cô sợ chọn sai ngành, sợ rời xa vòng tay cha mẹ, sợ đối mặt với cuộc sống tự lập ở thành phố lớn. Lời nói dối "thi hỏng" bật ra một cách vô thức, rồi dần trở thành gánh nặng không thể gỡ bỏ.
Ông Trần Văn Hoa lập tức đăng ký cho con lớp ôn thi tốt nhất thành phố, học phí hơn hai vạn tệ (khoảng 74 triệu đồng) một năm - số tiền bằng nửa năm lương của ông. "Con cứ yên tâm học, bố mẹ lo được", ông nói khi đưa con đến lớp. Tư Kỳ gật đầu, nhưng bóng lưng cô khuất sau cánh cửa lớp học đã mang theo nỗi day dứt không ai hay.
Năm đầu ôn thi, Tư Kỳ vẫn về nhà ăn cơm, vẫn cười nói với cha mẹ, nhưng dần dần cô ít nói hơn. Cha mẹ nghĩ con đang tập trung học hành. Năm thứ hai, cô trở nên cáu kỉnh, dễ nổi nóng chỉ vì một câu hỏi han của mẹ. "Học hành thế nào rồi con?" , bà Tú Lan hỏi, liền nhận về cái quát: "Còn thế nào nữa!" . Ông Văn Hoa xoa dịu vợ: "Con bé áp lực lớn, vợ chồng chịu khó một chút". Họ không biết, con gái mình mỗi tối không ôn bài mà ngồi chết lặng trong phòng, nhìn trân trân vào tường, tự hỏi bao giờ mới dám nói thật.
Đến năm thứ tư, Tư Kỳ đã 22 tuổi. Bạn bè cùng lứa đã tốt nghiệp, đi làm, lập gia đình, chỉ mình cô vẫn "ôn thi" ở nhà. Lời ra tiếng vào từ hàng xóm, họ hàng khiến cha mẹ day dứt, nhưng họ vẫn động viên: "Con muốn trường tốt, bố mẹ ủng hộ". Tư Kỳ chỉ gật đầu, đôi mắt mờ đi vì những đêm mất ngủ triền miên. Cô bắt đầu sống hai cuộc đời: ban ngày ra thư viện giả vờ học, tối về làm vài bài toán để cha mẹ kiểm tra, rồi lại rơi vào vòng xoáy tự trách.
Năm thứ bảy, cô 25 tuổi, gần như không ra khỏi phòng. Cha mẹ tưởng con đang "tổng ôn nước rút". Thực tế, Tư Kỳ đã rơi vào trầm cảm nặng: không ngủ, không ăn, không còn muốn sống. Cô viết giấy để lại: "Bố mẹ, con xin lỗi. Con mệt rồi. Đừng buồn, con chỉ chọn cách sống khác" rồi uống hết lọ thuốc ngủ.
Sáng hôm ấy, bà Vương Tú Lan gọi con dậy ăn sáng, không thấy trả lời. Bà đẩy cửa vào, tiếng khóc xé lòng vang lên khắp xóm: "Tư Kỳ! Tư Kỳ ơi!" . Ông Trần Văn Hoa lao vào, thấy con gái nằm bất động, lọ thuốc rỗng bên cạnh. Ông khuỵu xuống, ôm đầu gào lên: "Sao lại thế này… sao lại thế này…" . Tờ giấy để lại chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng đủ khiến trái tim hai ông bà tan nát.
Bố mẹ nữ sinh ngã quỵ trước sự ra đi của con gái
Một tháng sau, khi đủ can đảm dọn phòng con, bà Tú Lan phát hiện trong tủ quần áo một túi giấy niêm phong kỹ lưỡng. Bên trong là bảy phong bì, bảy lá thư trúng tuyển đại học từ bảy năm trước, mỗi năm một trường, tất cả đều là những ngôi trường danh giá. Lá thư dài kèm theo giải thích tất cả: "Con đỗ từ năm đầu, nhưng con sợ… sợ chọn sai, sợ xa nhà, sợ không làm bố mẹ tự hào. Lời nói dối càng nói càng lớn, con không dám dừng lại. Con đã lãng phí bảy năm cuộc đời, trở thành kẻ thất bại trong mắt chính mình".
Ông Trần Văn Hoa ôm những lá thư, nước mắt rơi lã chã: "Con gái tôi, hóa ra con tôi giỏi giang thế này…". Bà Tú Lan nhìn chồng, giọng nghẹn ngào: "Chúng ta tưởng cho con động lực là yêu thương, ai ngờ lại đẩy con vào ngõ cụt".
Câu chuyện của gia đình Trần Văn Hoa không chỉ là nỗi đau mất con, mà là hồi chuông cảnh tỉnh cho mọi bậc cha mẹ về ranh giới giữa yêu thương và áp lực vô hình. Yêu con không chỉ là tạo điều kiện vật chất, không chỉ là động viên "cố lên" mà phải là lắng nghe, là quan tâm đến cảm xúc, là chấp nhận con người thật của con chứ không phải chỉ thành tích trên giấy.
Áp lực từ kỳ vọng dù xuất phát từ tình yêu có thể biến thành gánh nặng không thể chịu nổi, đẩy con cái vào cô đơn, trầm cảm, thậm chí tuyệt vọng. Hãy nhớ rằng, một đứa trẻ khỏe mạnh về tinh thần mới là thành công lớn nhất của cha mẹ, chứ không phải tấm bằng đại học hay vị trí xã hội. Trần Văn Hoa và Vương Tú Lan giờ đây sống trong nỗi ân hận day dứt, nhưng họ hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp các gia đình khác tránh được bi kịch tương tự. Hãy yêu con bằng sự thấu hiểu, không phải bằng những mục tiêu xa vời.
Theo Sohu











