Tờ báo cha mua lại là Thanh Niên
Cơm nước xong xuôi, má tôi dọn dẹp chén bát rồi cho em bú, còn cha nằm trên đi văng, bắt đầu đọc báo. Hai tay cha giăng rộng tờ báo trước ngực. Tờ bìa với những cái tựa in to đậm, nào là tin thế giới, nào là chiến sự trong nước, những cuộc xuống đường, nào nạn tham nhũng... Thỉnh thoảng cha còn quay lại thì thầm gì đó với má vẻ nghiêm trọng. Tờ ruột báo để không một bên. Tôi làm toán thật nhanh, sắp xếp tập vở rồi thò tay kéo tờ báo ruột. "Con mượn...!".
Tôi sung sướng mở nó ra trên bàn. Coi hình biếm họa, cười hí hí vì những đầu người to đùng đặt trên thân hình lùn tịt, rồi đọc mấy cái quảng cáo phim Lý Tiểu Long. Tôi ham nhất là được... đọc truyện. Không hiểu gì mấy nhưng rõ ràng tôi thấy nó hay hay, cứ tưởng tượng những con người, những sự việc, mọi thứ diễn ra trước mắt như đang coi hát. Truyện chưởng thì càng thích. Đọc xong lại tiếc hùi hụi vì... đang ly kỳ hấp dẫn lại bị ngắt.
Thời gian vun vút trôi đi, trải bao cuộc đổi thay, giờ thì cha tôi đã là một cụ già tuổi 80. Nhờ vào một đời làm việc tay chân mà tới giờ cha vẫn dẻo dai. Mỗi sáng, cha lại đạp xe ra quán uống cà phê, gặp gỡ chuyện khào với mấy bạn già, chơi ít bàn cờ tướng rồi đạp xe về. Trên đường, cha không quên tạt vào sạp báo đầu chợ mua tờ báo. Có lẽ thói quen ấy đã ăn sâu trong những con người vùng Gia Định cũ giống như cha. Cà phê và "nhựt trình" là món điểm tâm truyền thống chưa bao giờ ngán.
Nhưng lạ cái là tờ báo cha mua lại là tờ Thanh Niên. Tờ báo trẻ từ cái tên cho đến sự mới mẻ của tin bài, vẻ như hơi "chỏi" với cái tuổi 80 của cha. Đám con cháu vì vậy vẫn hay ghẹo: "Ông nội còn yêu đời quá nha, phải đọc Thanh Niên mới chịu".

Kỷ niệm đẹp của tôi với Thanh Niên
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Báo cũ cha để xấp đống đó, tôi đôi khi rảnh lại với lấy đọc nguội. Giờ thì tôi đọc cả tờ bìa, không như hồi nhỏ chỉ biết đọc tờ ruột. À mà tờ ruột bây giờ cũng có truyện. Truyện ngắn chứ không phải tiểu thuyết nên sẽ không còn cái cảm giác tiếc hùi hụi vì bị ngắt nửa chừng. Tôi đọc. Rồi một hôm thấy phía trên nhan đề có dòng chữ viết truyện về cuộc thi Sống đẹp. Thì ra Báo Thanh Niên đang tổ chức một cuộc thi có tên Sống đẹp. Nghe cái tên đã hay. Tôi tò mò vào xem thể lệ. Lâu nay tôi vốn ưa thích chuyện viết lách, trước cũng đã tập tành viết vài truyện ngắn, tản văn, vậy là tôi nảy ra cái ý nghĩ viết bài gửi lên mục ấy của Thanh Niên.
Kỷ niệm thật đẹp với Thanh Niên
Truyện ngắn Thả một trái tim đỏ chói tôi viết về một gã trai làm "nghề" YouTube có tấm lòng nhân ái đã giúp một cụ già cô đơn tìm được người con gái thất lạc đã lâu của mình. Mày mò gõ và hồi hộp gửi đi. Và tôi thật sự quá vui khi câu chuyện được đăng trên Thanh Niên cuối tuần.
Càng vui hơn khi một hôm nhận được cuộc gọi của ban tổ chức báo việc truyện ngắn đã nhận được giải khuyến khích. Với tôi, mọi thứ trên cả mong đợi. Một kỷ niệm thật đẹp với Thanh Niên. Trước nghe tôi gửi bài, cha tôi cười khà khà: "Mày dễ gì...", giờ thì cha cũng cười khà khà: "Mày hên thôi!". Cha làm bộ vậy thôi chứ sơ hở là lại đi khoe.
Một kỷ niệm khác với Thanh Niên mà tôi luôn trân trọng nữa đó là một giải nhỏ trong cuộc thi viết Hào khí miền Đông. Cảm ơn Báo Thanh Niên vì đã cho tôi cơ hội bộc bạch những tình cảm về vùng đất ghi giữ nhiều kỷ niệm ấu thơ. Những thanh âm thương nhớ cho đến giờ vẫn tha thiết vọng lên trong hồn tôi mỗi lúc nhớ về. Tiếng kẽo kẹt chiếc cần vọt của một đời vất vả người quê. Tiếng ca cổ du dương từ chiếc đài cũ kỹ ghi giữ một dấu xưa văn hóa. Tiếng vó ngựa oai hùng trong những giấc mơ hoang...
Hơn một năm nay cha tôi đã yếu đi, cà phê sáng ở nhà và cũng không có "nhựt trình". Cha bấm remote xem YouTube, thỉnh thoảng ngồi ngủ gục trên ghế xích, thây kệ truyền hình cứ phát. Tin chiến sự Ukraine, tin bầu cử tổng thống Mỹ, các drama... được chuyển cho AI đọc. Hình ảnh lẫn lộn "tư liệu" và game. Thật thật, giả giả.
Hôm kia tôi ngang qua góc chợ, nơi xưa cha thường ghé, thấy chỗ sạp báo trống không. Giờ báo giấy cũng ít ai mua. Người ta quen lướt trên trang điện tử rồi. Tôi từ lâu cũng chấm theo dõi trang fanpage Facebook của Thanh Niên để lướt tin.
Đôi lúc nhìn cha ngồi chong mắt lên truyền hình, bỗng nghe lòng buồn, ước thấy lại hình ảnh cha xưa quần áo đầy vôi vữa, đạp xe trong ánh chiều, và dưới sườn xe giắt một cuốn "nhựt trình".























