
Ảnh minh họa
Tò mò cầm lên xem, ngoài bì thư không thấy ghi gửi ai. Tôi mở ra, bên trong là một tấm thiệp màu vàng nhạt, nét chữ ngay ngắn, không rõ của nam hay nữ: "Tháng 12-2025, má ơi, con nhớ má, nhớ góc nhà mình, nhớ cây me, nhớ cái khạp sành đầy nước mưa mát lành...".
Ai đó đã đánh rơi lá thư yêu thương. Đọc tới dòng chữ cuối, tự dưng mắt tôi nhòe nước. Tôi cũng nhớ cha, nhớ ngôi nhà ở cạnh sông hồi tôi còn nhỏ, nhớ tuổi thơ đong đầy.
Tháng mười hai trời se se lạnh, mọi đứa trẻ đều chột dạ thương nhớ quê xa, nhớ cha, nhớ mẹ. Một sự rộn ràng. Một sự rưng rưng. Một sự nhớ nôn nao không tả được.
Cha tôi là một người đơn giản. Tôi hình dung về cha rõ ràng hơn, như mọi đứa con khác, chỉ sau khi cha không còn bên tôi nữa. Cha sống và thương yêu gia đình của mình, hết lòng. Cả đời cha, từng ngày, từng giờ, cha luôn mang theo tình cảm ấy như một sứ mệnh.
Bây giờ, Tết lại sắp đến. Vậy là đã năm thứ hai tôi mồ côi cha. Năm thứ hai tôi không được cảm nhận sự ấm áp từ cha. Nhưng tôi không buồn đâu. Tôi nghĩ điều cha muốn thấy ở tôi hay các anh em tôi, điều cha muốn thấy ở mẹ...
Không phải là một buổi ngồi bó gối khóc rưng rức nhớ thương vào những hôm tháng chạp cuối năm. Tôi biết cha muốn thấy chúng tôi cười. Cha muốn thấy lộc non đâm chồi trên những nhánh mai mỏng manh và mạnh mẽ.
Cha muốn thấy cái nắng Tết vàng lơ thơ, lành lạnh đậu lên thềm. Cha muốn thấy một cảnh nhà sung túc, êm đềm, dù rằng cha không còn hiện diện nữa.
Nên mấy hôm trước khi nghe ai đó nói vài năm nữa sẽ không có ngày ba mươi Tết..., tôi đã dợn buồn, dợn tiếc nuối. Nhưng tôi chợt nhận ra cái buồn tiếc đó là một thứ cảm xúc mà tôi mang trong vô vàn thứ cảm xúc mà tôi có thể chọn. Vậy là tôi chọn hạnh phúc.
Tôi chọn ăn Tết đủ đầy. Tôi nghĩ cha muốn thấy điều ấy hơn hết thảy. Tôi đứng dậy, tìm cuốn sổ ghi chép của mình. Gạch đầu dòng thứ ba, "mua hai cặp vạn thọ chưng Tết". Cha thích nhất là bông vạn thọ.
Ngày xửa ngày xưa, ngày mà tôi còn được mẹ đặt dì Ba Bê may đồ bộ ăn Tết, ngày tôi còn là cô bé mẹ ưa búi tóc củ tỏi hai chùm như Na Tra, ngày đó, ngôi nhà cũ của chúng tôi nằm trong một vùng quê, cách xa thị xã. Nhà tôi là nhà sàn, ở cạnh mé sông.
Tôi khoái nhất là nằm dài ở nhà sau, vừa cầm quyển truyện đọc, vừa nghe mùi nước, mùi mưa, mùi ruộng lúa theo con gió thổi vào.
Cha tôi làm nông, giăng lưới, vá xe... đủ mọi nghề kiếm cơm nuôi trẻ. Mẹ bán cà phê, nội trợ. Ba anh em tụi tôi lớn lên trong sự êm đềm ruộng đồng sông nước ấy, theo một nỗi mà nói hơi xi nê là "khắc cốt ghi tâm", mãi mãi ghi nhớ.
Tôi nhớ trước Tết một tuần, mẹ sẽ mua giấy dán có nhiều hoa văn màu đỏ, khuấy bột mì thành hồ, dán mớ giấy hoa ấy lên tường gỗ. Mẹ treo trái cầu trang trí được cắt khéo léo từ dây ruy băng lấp lánh nhiều màu đỏ, vàng, xanh lên trần nhà.
Trái cầu tròn có thể xoay vòng, bốn sợi tua rua dài giăng lên bốn góc. Hết mùng, mẹ sẽ tháo trái cầu xuống, để dành cẩn thận trong túi, năm sau lại treo lên trang trí y như vậy. Tôi thích trái cầu ruy băng ấy.
Mỗi khi vừa chống tay cắn hạt dưa, ăn mứt bí và ngó lên trên, nhìn thấy trái cầu xoay tròn, trong đầu con nít cứ mênh mang bao suy nghĩ không đầu không cuối, không hình không dạng. Trái cầu trong ký ức tuổi thơ tôi.
Còn cha tôi, bất kể mùa Tết nào cũng tìm mua một chậu mai con con để bàn và một cặp vạn thọ. Cha thích mai kiểng, thích ngồi uống nước trà ngắm mai. Tôi từng nghĩ sẽ mua một miếng đất, mua đầy mai trồng khắp sân cho cha nhìn ngắm cho thỏa sức, mà mãi không làm được. Giờ thì cha không còn nữa.
Đôi khi, tôi có cảm giác chắc chắn rằng Tết của muôn vạn mùa sau, cha vẫn ngồi trên ghế đá trước nhà, vừa chậm rãi uống trà, vừa ngắm cây mai Tết của mình với tất cả sự trầm tư, bình an, thư thái. Cha vẫn là cha thương yêu mãi mãi của chúng tôi.
Tôi đã trải qua hết rồi, những mùa Tết hạnh phúc nhất, bình yên nhất, vui vẻ nhất. Và tôi cũng đã trải qua rồi, những mùa Tết mà chúng tôi thương nhớ cha khôn nguôi. Nhưng tôi muốn nhủ với tôi, với gia đình tôi, với mẹ kính yêu của tôi...
Tôi mong rằng cả nhà mình sẽ luôn khỏe mạnh, bình an. Tôi biết mẹ sẽ mủi lòng khi nhìn chậu mai giữa tháng chạp vẫn còn nguyên y lá, chưa có người lặt... Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Chúng tôi vẫn còn đây. Tết chính là sự sống.
Vì sự sống luôn dài hơn mất mát. Vì tình yêu luôn dài hơn đau thương. Tết cho chúng ta một cơ hội nhìn lại mỗi năm với lòng biết ơn và gợi mở. Chúng ta sẽ vun đầy trái tim mình bằng tất cả hy vọng sáng ngời.
Trên cao, khi cha nhìn thấy gia đình mình, cha sẽ thấy một mái ấm luôn chan chứa thương yêu. Cha sẽ mỉm cười.
Mời bạn đọc tham gia cuộc thi viết
Mái ấm ngày xuân
Như một món ăn tinh thần mỗi dịp Tết đến xuân về, báo Tuổi Trẻ cùng đối tác đồng hành là Công ty Xi măng INSEE tiếp tục mời bạn đọc tham gia cuộc thi viết Mái ấm ngày xuân để chia sẻ giới thiệu về ngôi nhà - mái ấm của bạn, về những đặc điểm ngôi nhà cùng những kỷ niệm mà bạn nhớ mãi không quên.
Ngôi nhà nơi ông bà, cha mẹ và bạn sinh ra, lớn lên; ngôi nhà do chính bạn tận tay xây dựng; ngôi nhà nơi bạn đón cái Tết đầu tiên cùng gia đình nhỏ... đều có thể gửi về cuộc thi để giới thiệu đến bạn đọc cả nước.
Bài viết Mái ấm ngày xuân phải chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi viết nào, chưa từng được đăng trên các phương tiện truyền thông, mạng xã hội. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền, ban tổ chức có quyền biên tập, bài khi lựa chọn đăng trên các ấn phẩm Tuổi Trẻ sẽ được nhận nhuận bút.
Cuộc thi diễn ra từ ngày 1-12-2025 đến 15-1-2026, mời gọi tất cả người Việt Nam không giới hạn độ tuổi, nghề nghiệp đều được tham gia.
Bài viết Mái ấm ngày xuân bằng tiếng Việt tối đa 1.000 chữ, khuyến khích kèm theo ảnh, video minh họa (không nhận ảnh video minh họa lấy từ mạng xã hội không có bản quyền). Chỉ nhận bài qua email, không nhận qua đường bưu điện để tránh thất lạc.
Bài viết dự thi gửi đến địa chỉ email [email protected].
Tác giả phải ghi địa chỉ, điện thoại, email, số tài khoản, số căn cước công dân để ban tổ chức liên lạc, gửi nhuận bút hoặc giải thưởng.
Cán bộ nhân viên báo Tuổi Trẻ và người nhà có thể tham gia cuộc thi viết Mái ấm ngày xuân nhưng không được xét giải. Quyết định của ban tổ chức là quyết định cuối cùng.

Lễ trao giải Mái ấm ngày xuân và ra mắt giai phẩm Tuổi Trẻ Xuân
Ban giám khảo gồm các nhà báo, nhà văn hóa tên tuổi cùng đại diện báo Tuổi Trẻ sẽ xét duyệt chấm giải từ các bài đã qua sơ khảo và chọn trao thưởng.
Lễ trao giải, ra mắt giai phẩm Tuổi Trẻ Xuân dự kiến tổ chức tại Đường sách Nguyễn Văn Bình, TP.HCM vào cuối tháng 1-2026.
Giải thưởng:
1 giải nhất: 10 triệu đồng + giấy chứng nhận, báo Tuổi Trẻ Xuân;
1 giải nhì: 7 triệu đồng + giấy chứng nhận, báo Tuổi Trẻ Xuân;
1 giải ba: 5 triệu đồng + giấy chứng nhận, báo Tuổi Trẻ Xuân;
5 giải khuyến khích: 2 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, báo Tuổi Trẻ Xuân.
10 giải bạn đọc bình chọn: 1 triệu đồng mỗi giải + giấy chứng nhận, báo Tuổi Trẻ Xuân.
Số điểm bình chọn được tính dựa trên tương tác với bài viết, trong đó 1 sao = 15 điểm, 1 tim = 3 điểm, 1 like = 2 điểm.












