Tôi lấy vợ được 4 năm, Hương, vợ tôi, là người giỏi giang, nhanh nhẹn, khéo ăn nói. Cô ấy làm trong lĩnh vực kinh doanh online, thu nhập mỗi tháng hơn 40 triệu, gấp đôi tôi. Từ ngày cưới, ai cũng bảo tôi tốt phúc, “vớ” được vợ biết kiếm tiền nhưng chỉ mình tôi biết, có tiền rồi, Hương đổi khác.
Cô ấy ít khi về quê, mà nếu có, chỉ dừng chừng vài tiếng. Lần nào về cũng kêu: “Trên này em còn trăm việc, ở lâu ai làm?”. Bố mẹ tôi ở quê, sống giản dị, chẳng đòi hỏi gì, thấy con dâu bận, ông bà chẳng nề hà, chỉ dặn tôi: “Miễn hai đứa hạnh phúc là được”. Nhưng tôi biết, mẹ buồn, mỗi lần Hương nói chuyện qua loa, hay tỏ thái độ khó chịu vì mâm cơm quê đơn giản, mẹ lại im lặng, mắt trũng xuống.
Lần gần đây nhất, chúng tôi về quê giỗ ông nội tôi. Mâm cỗ bày ra toàn đồ dân dã: gà luộc, canh măng, bí xào lòng gà, cá tẩm bột chiên, lòng lợn luộc... Hương đến giờ cơm mới về, vừa ngồi xuống cạnh tôi, nhìn mâm rồi chép miệng: “Ăn thế này sao nổi, toàn đồ béo ngậy, không lẽ quê chẳng biết ăn uống healthy à?”, cô ấy chê bai mà giọng oang oang khiến mấy cô bác nghe được. Tôi ngượng chín mặt, mẹ tôi lúc ấy đang gắp thức ăn, tay khựng lại. Bà không nói gì, chỉ cười gượng: “Ở quê ăn cỗ là phải thế này con ạ”.
Tối hôm ấy, mẹ gọi tôi ra sân. Bà hỏi nhỏ: “Con có hạnh phúc không?”. Tôi lặng người, không biết trả lời thế nào.
Mấy hôm sau, tôi về thành phố, mẹ cũng theo lên chơi mấy ngày, Hương gặp mẹ tôi mà chẳng hỏi han gì. Đến bữa cơm, mẹ tôi lặng lẽ rửa bát, Hương ngồi nghịch điện thoại, không để ý. Tôi vội vào phụ giúp mẹ úp bát.
Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi, chỉ sau đúng hai câu của mẹ.
Ảnh minh họa
Hôm ấy, Hương khoe với mẹ tôi chuyện mới ký hợp đồng hơn 200 triệu, nói với vẻ tự hào: “Giờ con làm ra tiền nên cái gì cũng chủ động, sống không phụ thuộc vào người khác là hạnh phúc nhất”.
Mẹ tôi chỉ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Tiền là của con, mẹ không bàn cũng không hỏi đến nhưng con thử nghĩ xem, nếu một ngày con mất hết tài sản, sức khỏe... ai sẽ đứng bên cạnh con? Đấy chính là chồng con con, tiền có thể kiếm lại nhưng người thương mình thật lòng thì khi mất đi rồi, khó tìm lắm”.
Bà nói tiếp, chậm rãi hơn: “Con giỏi, mẹ mừng. Nhưng đừng để giỏi mà cô đơn, đừng để giỏi mà không còn ai muốn gần”.
Tôi chưa bao giờ thấy vợ mình lặng im như thế. Cô ấy không phản ứng, chỉ cúi đầu, rồi đứng dậy lau nhà. Lần đầu tiên, Hương tự tay rót nước cho mẹ, giọng nhỏ: “Con xin lỗi mẹ, con vô ý quá”.
Từ hôm đó, thái độ Hương thay đổi thấy rõ. Cô ấy bớt khoe khoang, bớt chê bai, cũng chịu khó về quê thăm bố mẹ chồng hơn.
Không phải mẹ giảng đạo lý, cũng chẳng dạy đời, chỉ là hai câu nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người khác soi lại mình. Tôi nhìn Hương giờ đây vẫn giỏi, vẫn bận, nhưng biết sống mềm hơn, biết nhìn quanh để thương người và tôn trọng chồng hơn.
Đôi khi tôi nghĩ, hóa ra để thay đổi một con người, không cần cãi vã, không cần trách móc. Mẹ tôi đúng là gừng càng già càng cay.









